Còn với những viên đá cược ngọc còn lại, Giang Tử Phong kiếm một chiếc xe đẩy tới mang chúng đi.
Giang Tử Phong cho hết đá vào trong xe, may mà xe của cậu ấy là xe jeep nên mới chứa hết được.
"Đại ca, bao tài sản như thế mà anh trả lại hết cho tên mập họ Hứa kia, liệu có hời cho hắn quá không?", Giang Tử Phong vẫn không hiểu vì sao. Trần Triệu Dương lại làm thế, cậu ấy nghỉ hoặc nói.
"Cậu cảm thấy với bản lĩnh của đại ca cậu thì sau này có thiếu tiền không?", Trần Triệu Dương hỏi.
"Không", Giang Tử Phong läc đầu, khẳng định nói.
"Không thì tôi lấy nhiều tiền như thế làm gì?", Trần Triệu Dương nói với vẻ đương nhiên.
"Đại ca, anh... Vip đó", nghe thấy giọng điệu đương nhiên của Trần Triệu Dương, rất lâu mà Giang Tử Phong không nói được gì, mãi mới rặn ra được một câu.
"Yên tâm đi, giá trị của Hứa Thiệu Phong không chỉ có thế thôi đâu, sau này anh ta sẽ mang đến nhiều lợi ích hơn nữa", Trần Triệu Dương läc đầu nói.
Có lễ sau này, tài sản của anh sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó chắc chẳn sẽ cần một người có năng lực quản lý. Hứa Thiệu Phong có được ngày hôm nay, chứng tỏ hắn cũng không phải là một kẻ bất tài.
Vậy nên anh cần Hứa Thiệu Phong làm việc cho mình, và hiển nhiên là hän cũng rất phù hợp.
Hai người lái xe tới biệt thự, Trần Triệu Dương gọi đám Đường Võ tới khiêng đá trên xe xuống, vừa hay bọn họ đang không biết làm gì cho đỡ chán.
"Anh Dương, mang đống đá này tới làm gì?", Đường Võ dễ dàng nhấc tảng đá nặng nhất trong số đó lên, đồng thời mở miệng hỏi.
"Các anh cẩn thận một chút, chúng không phải đá đâu, toàn là báu vật vô giá đấy", thấy hai người trong số họ không mấy cẩn thận, Giang Tử Phong thay đổi sắc mặt, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Cậu ấy nói vậy làm người của nhóm vệ sĩ này hơi bất mãn.
Chỉ là mấy tảng đá mà thôi, có báu vật gì cơ chứ.
Chúng đâu phải vàng, đáng bao nhiêu tiền đây hả?
"Đây không phải đá bình thường mà là đá cược ngọc, mua chúng phải tốn mấy triệu đấy, nếu rơi vỡ thứ trong đó thì..., vốn dĩ Giang Tử Phong còn muốn nói gì nữa, nhưng Trần Triệu Dương đã kéo cậu ấy lại.
"Được rồi, bọn họ tự có chừng mực, đừng quan ¡", sau đó, Trần Triệu Dương nhìn Đường Võ và nói: "Cho đống đá này vào tầng hầm trong biệt thự, lúc nào rảnh tôi sẽ lấy Phỉ Thúy trong đó ra".
"Vâng, anh Dương", nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương, đám Đường Võ lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ làm ở công ty đá quý, tuy chưa từng gặp đá cược ngọc, nhưng cũng từng nghe nói tới rồi. Biết đây là đá cược ngọc có Phỉ Thúy, tất nhiên là không ai dám qua loa nữa.
Đi đến cửa phòng, Trần Triệu Dương bỗng hơi chần chừ.
Chủ yếu là bởi vì cảnh tượng lúc trước quá lúng túng, tuy rằng bây giờ là hơn chín giờ rồi, nhưng ai biết bọn họ đã ngủ chưa?
Nếu chưa ngủ thì anh phải giải thích thế nào?
"Đại ca, em đi trước đây", Giang Tử Phong đặt va ly xuống đất rồi nói.
"Ừ, cậu đi đi, nhớ xử lý Hồ Lộc Minh đấy", Trần Triệu Dương gật đầu rồi dặn dò thêm. "Vâng, đại ca", Giang Tử Phong đồng ý ngay, nhưng cậu ấy vẫn chưa xoay người đi.
"Còn chuyện gì nữa à?", nhìn thấy dáng vẻ ấy của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương nghi hoặc hỏi.
"Đại ca, bao giờ em mới được học võ với anh?", Giang Tử Phong ngượng ngập nói.
"Đợi đến khi nào xử lý Hồ Lộc Minh xong thì cậu sẽ được học", Trần Triệu Dương nở nụ cười, nhóc này vã lắm rồi đây.
"Vâng, đại ca cứ yên tâm, em sẽ xử lý nó với tốc độ nhanh nhất", nghe thấy lời hứa của đại ca, Giang Tử Phong hưng phấn tột độ, gần như là "nhảy chân sáo" rời khỏi đó.