Ngay khi xe vừa dừng lại.
Anh đã nhìn thấy quản gia Chu dẫn theo người đi đến đấy để tiếp đón.
“Bác sĩ Trần, mời...”
Giang Sơn xuống xe trước rồi quay sang nói với Trần.
Trần Triệu Dương cũng xuống xe theo ông ta.
“Bác sĩ Trần, cậu về rồi, thật là tốt quá đi”.
Quản gia Chu nhìn thấy Trần Triệu Dương thì cười một cách lấy lòng: “Bác sĩ Trần, chuyện trước đây đều là do tôi sai. Mong cậu đừng chấp kẻ hèn này mà tha thứ cho tôi nhé, haha...”
Quản gia Chu nịnh bợ một cách không biết xấu hổ.
“Quản gia Chu, tôi chỉ là một kẻ lừa đảo đến đây để lừa tiền thôi. Ông sẽ không đuổi tôi đi chứ?”
Trần Triệu Dương nhìn quản gia Chu cười nhạt.
Ông ta lắc đầu lia lịa: “Không dám, không dám. Bác sĩ Trần, cậu đừng đùa nữa, cậu sao lại là kẻ lừa đảo được chứ, trước đây là do tôi sai, tôi tự tát mình để nhận lỗi”.
Quản gia Chu lập tức tát vào miệng mình mấy phát.
Trần Triệu Dương nhìn thấy vậy thì cũng lười so đo với ông ta.
“Bác sĩ Trần, thật là xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi”.
Ngay lúc này Hà Mai Anh đứng cạnh cũng quay sang nói với Trần Triệu Dương.
Anh không nói nhiều nữa, mà chỉ bảo: “Đưa tôi đi xem người bệnh đi”.
“Bác sĩ Trần, mời cậu theo tôi”.
Giang Sơn nói với Trần Triệu Dương một cách hấp tấp. Nói xong liền tự mình đi trước dẫn đường. Trần Triệu Dương đi theo ông ta vào trong.
Giang Tử Phong đi cuối cùng, cậu ấy nhìn sắc mặt của đám người quản gia thì cười trộm, đúng là đáng đời.
Giang Tử Phong cảm thấy Trần Triệu Dương vẫn quay lại đây xem bệnh cũng đã là nể tình lắm rồi.
Còn đám bác sĩ đứng đây đều thở dài trong im lặng, lần này thật sự bị một tên bảo vệ quèn làm mất hết cả mặt mũi rồi.
Rất nhanh sau đó Trần Triệu Dương cùng Giang Sơn đã đi đến phòng của Giang Uyển Quân.
Lúc này cô ấy đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Trần Triệu Dương dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình nhìn qua một lượt, xung quanh người Uyển Quân vẫn còn khí đen tồn tại. Cũng may số khí đen trong căn phòng này. cũng không nhập vào người cô nữa.
“Tìm thấy đồ chưa?”
Trần Triệu Dương hỏi Giang Sơn.
“Tìm thấy rồi”, Giang Sơn từ bên cạnh lấy ra một bức tranh: “Đây là bức tranh tôi tặng cho Uyển Quân một tháng trước, không ngờ suýt chút nữa đã làm hại đến con bé rồi. Bác sĩ Trần, bây giờ chúng ta xử lý nó thế nào đây?”
Trần Triệu Dương nhìn vào bức tranh trên tay Giang Sơn thì chỉ thấy một màu đen âm u sâu thẳm, anh liền biết ngay đầu sỏ gây hại cho Giang Uyển Quân chắc chắn là nó.
“Đốt nó đi”.
Trần Triệu Dương nói với Giang Sơn.
Lần đầu tiên anh gặp phải đồ vật như thế này nên không có tý kinh nghiệm nào.
Anh chỉ thấy đám khí đen xung quanh Giang Uyển Quân chưa tan hết nên muốn đốt nó đi rồi tính sau.
“Được!” Giang Sơn lập tức bảo người đi chuẩn bị chậu lửa.
Không lâu sau chậu lửa đã được chuẩn bị xong, Giang Sơn lập tức ném bức tranh vào đó để đốt bỏ.
Khi bức tranh đang cháy thì Trần Triệu Dương lập tức nhìn chằm chằm vào nó.
Anh thấy ngay khi những chỗ màu đen bị đốt cháy thì phát tán rộng ra liền biết là có tác dụng.
Đợi đến khi bức tranh bị đốt cháy hết, anh quay người lại nhìn Giang Uyển Quân.
Đám khí đen trên người cô vẫn chưa tan, hóa ra không thể dùng lửa để đốt tan chúng nó được.
Trần Triệu Dương cảm thấy hơi bối rối.
“Tranh đã đốt rồi tại sao Uyển Quân vẫn chưa tỉnh lại?”
Hà Mai Anh hỏi: “Không phải bảo là do bức tranh đó ảnh hưởng đến Uyển Quân sao? Đốt nó đi rồi tại sao vẫn không có tác dụng chứ?”
Hà Mai Anh hỏi vậy thì mọi người đều gật đầu.
Trần Triệu Dương nhìn qua một cái rồi bước đến gần Giang Uyển Quân và cẩn thận quan sát cô.
“Ai đã dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm cho cô ấy?” Trần Triệu Dương hỏi.
Nghe anh hỏi như thế, đám bác sĩ đứng bên ngoài không nhịn được mà xôn xao cả lên.
Trần Triệu Dương vừa nhìn đã biết là có người đã dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm.