“Tập hợp người lại cho tôi, tôi thật muốn xem xem, ở Nam Hải này ai dám làm những chuyện như vậy với con trai tôi”, gương mặt Diệp Sùng Minh vô cùng âm trầm.
Cố Ngôn lúc này mới hiểu tại sao Diệp Sùng Minh lại tức. giận đến vậy, thì ra nhân vật chính trong video vừa rồi chính là con trai ông ta.
“Anh Cố Ngôn, thật ngại quá, khiến anh phải xem trò cười rồi, tôi hiện giờ phải đi xử lý chuyện này, nên không thể ngồi lại cùng anh được”, Diệp Sùng Minh hít sâu một hơi nói với Cố Ngôn.
“Sùng Minh, chú như này khác nào coi tôi là người ngoài, có người dám đối với cháu tôi như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hẳn, tôi đi với chú”, Cố Ngôn lập tức đáp lại có phần không vui.
“Vậy thì tốt quá, có bán bộ tiên thiên võ giả như anh Cố Ngôn đây thì tôi muốn xem xem kẻ ngông cuồng kia có thể giở được thủ đoạn gì”, Diệp Sùng Minh vừa nghe thấy vậy trong lòng lập tức thả lỏng.
Sau khi biết được Cố Ngôn đã đạt tới bán bộ tiên thiên, trong lòng đã có suy tính, ông ta muốn giữ Cố Ngôn ở lại nhà họ Diệp làm việc cho họ.
Cậu lạc bộ Giải trí quốc tế.
Một nhóm cậu ấm lúc này gần như đã phát điên, từng người trong số họ đút cho Diệp Thiên Phàm ăn c*t mà họ “sản xuất" ra, bản thân cũng sắp nôn mửa đến nơi.
Bọn họ cực kỳ không muốn, vì dẫu sao việc này cũng đã khiến mình triệt để đắc tội với Diệp Thiên Phàm, sau chuyện này nhất định sẽ bị xử lý.
Nhưng bọn họ càng không dám không làm theo, suy cho. cùng chọc tới tên đại ma đầu kia họ cũng sẽ bị xử lý ngay tại lúc này.
Diệp Thiên Phàm đã ngất đi vài lần, mỗi lần đều bị Trần Triệu Dương dùng châm bạc châm cho tỉnh lại, tinh thần của
hẳn đã hoàn toàn sụp đổ.
n, tại sao bản thân lại chọc.
Trong lòng hắn vô cùng hối tới tên điên này, đúng là chân trần thì sợ gì người đeo giày mà.
Sau này cho dù hẳn nghiền xương cốt Trần Triệu Dương thành tro bụi thì sợ rắng việc hôm nay hẳn bị sỉ nhục cũng đã lan truyền ra khắp Nam Hải, bản thân ngày sau làm sao còn có thể lăn lộn ở Nam Hải đây?
Nghĩ tới đây hắn đối với Trần Triệu Dương có cảm giác vừa sợ vừa hận.
“Trần Triệu Dương, bỏ qua cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, sau này tôi sẽ không dám tái phạm nữa”, Diệp. Thiên Phàm giờ này còn đâu hình tượng cậu ấm nhà họ Diệp, hắn quỳ trên mặt đất, khuôn mặt dính đầy thứ bẩn thỉu, tứ chỉ bị phế, toàn thân phát ra mùi hôi thối.
“Tao nói rồi, gấp mười lần là gấp mười lần, có vài việc nếu đã làm rồi thì phải gánh chịu hậu quả”, Trần Triệu Dương mặt không cảm xúc lập tức xua tay lần nữa.
Theo đó liền có một tên công tự bột run cầm cập bước tới, trong tay bưng một hộp cơm, đồ trong hộp cơm đương nhiên không nói cũng rõ.
“Tên khốn, mày dám, mày có tin tao khiến cả nhà mày ở Hải Nam này hoàn toàn biến mất không”, Diệp Thiên Phàm nhìn chòng chọc người thường ngày vẫn cùng mình xưng huynh gọi đệ kia, lập tức bùng nổ cơn giận, phẫn nộ gầm lên.
“Cậu Diệp, tôi cũng không muốn làm vậy nhưng tôi không muốn chết”, tên công tử bột kia nghe được lời này của Diệp
Thiên Phàm tức khắc run lấy bẩy.
Nhưng khi nhìn thấy người trong góc đã hoàn toàn bại liệt kia, trong lòng hẳn ta liền trở nên kiên định hơn.
“A..a.”
Diệp Thiên Phàm sống chết nhìn chằm chằm tên đút mình ăn c*t kia, chỉ hận không được giết tên khốn nạn này, nhưng tứ chỉ hẳn đều đã bị đánh gãy, căn bản là lực bất tòng tâm.
“Khốn nạn, dừng lại cho tao”.
Ngay khi Diệp Thiên Phàm cảm thấy bản thân sống không bằng chết, muốn cản lưỡi tự vẫn, triệt để kết thúc sự lăng nhục này thì một giọng nói tràn ngập phẫn hận truyền tới.
Nghe thấy giọng nói này, biểu cảm Diệp Thiên Phàm tức khắc thay đổi, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng tột cùng.