Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vẫn luôn chờ đợi, dĩ nhiên không thể để hạt sen rơi xuống. Hạt sen bảy màu này có một đặc điểm, một khi đã rơi xuống đất thì chỉ có thể bén rễ và nảy mầm, không thể dùng làm thuốc được.

Trần Triệu Dương không ngừng đón lấy hạt sen, lấy được thì đều cho vào chiếc bình ngọc. Như vậy có thể bảo đảm hiệu quả thuốc không bị hao hụt ở mức lớn nhất.

Đương nhiên, cách tốt nhất là đem đống hạt sen này để vào hộp cơ quan. Trong đó bảo vệ hiệu quả của thuốc còn tốt hơn cả bình ngọc, nhưng bây giờ hộp cơ quan không có bên người.

Thu những hạt sen này xong, Trần Triệu Dương cũng lấy cả thân rễ kia vào.

Không phải Trần Triệu Dương không muốn trồng cây khác, mà vì thời gian mộc thạch bảy màu trưởng thành quá dài, anh cơ bản không thể đợi tới khi mộc thạch bảy mới trưởng thành.

Sau khi thu hết hạt sen, Trần Triệu Dương nhìn thấy Tiểu Thải đã biến trở lại thành con rắn nhỏ, anh bất lực nói: “Hạt sen bảy màu không có tác dụng lớn gì đối với mày, chờ tao luyện thành thuốc, nhất định sẽ để một viên cho mày, yên tâm đi”.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Tiểu Thải mới nén lại sự tham lam trong mắt mình.

“Mau đưa tao lên bờ đi”, lúc này Trần Triệu Dương mới nhớ ra, thuyền của mình đã bị nát, muốn về thì không còn cách nào khác.

Tiểu Thải lập tức biến hình lớn trở lại, đưa Trần Triệu Dương lên bờ. Vì không muốn doạ đám người Giang Tử Phong, anh không để Tiểu Thải xuất hiện mà trực tiếp nhảy lên bờ.

“Trần Triệu Dương, anh có sao không?”, thấy anh quay về, Nam Cung Yến nhanh chóng đi tới, vẻ mặt lo lắng hỏi anh.

“Anh không sao. Yên tâm đi. Đám người kia đi chưa””, Trần Triệu Dương xua xua tay, sau đó hỏi cô.

“Đại ca, không biết đám người kia làm cách có thể lên được núi, vì để an toàn, chúng em đã bắt hết bọn họ lại rồi. Hơn nữa đám người này, em đều quen biết”, Giang Tử Phong đột nhiên lên tiếng.

“Ồ? bọn họ là ai?”, Trần Triệu Dương nghe Giang Tử Phong nói vậy thì cảm thấy tò mò, người có thể biết hồ Lộc Minh có mộc thạch bảy màu, còn một lúc chỉ ra 5 tỷ thì tuyệt đối không đơn giản. Đây coi như là đã kết oán rồi, vậy cũng phải biết mình gây thù với ai chứ.

“Đại ca, cô gái kia là Đoạn Thanh Vân, cô cả nhà họ Đoạn ở thành phố Long Hải. Ông cụ kia là

nghệ nhân nhà họ Đoạn”, Giang Tử Phong lập tức lên tiếng.

“Lại là thành phố Long Hải. Xem ra người của thành phố Long Hải thích tới thành phố Nam Hải của chúng ta để cướp đồ quá”, nghe Giang Tử Phong nói vậy, Trần Triệu Dương lại bật cười. Anh đúng là gây thù với không ít người của thành phố Long Hải. Nếu quay về thành phố Long Hải thì không phải sẽ bị bao vây ư.

“Được rồi. Chuyện này tới đây thôi. Thời gian

tới, các người cần nhanh chóng làm quen với cách chiến đấu. Trải qua trận thi đấu hôm nay, các người chắc đã biết mình còn thiếu sót những gì rồi”, Trần Triệu Dương cơ bản không để ý chuyện này, anh dặn dò.

“Chờ tới lúc mọi người không cần dùng chân khí để đánh bại Hứa Nghị, tôi sẽ dạy các người một vài thứ khác”, Trần Triệu Dương không vội dạy cho họ thân pháp hay võ công gì hết. Dù gì một khi học mấy thứ này thì họ sẽ hình thành một tâm thế chiến đấu cố định, sẽ không dễ dàng để thay đổi nó.

“Được rồi, đại ca. Chúng em nhất định sẽ tu luyện thật tốt”, nghe Trần Triệu Dương nhận lời dạy cho họ vài chiêu thức, Giang Tử Phong và Từ Tịnh Nhã đột nhiên vui mừng khôn xiết.

“Ồ. Đúng rồi, Đoạn Thanh Vân trả tiền bồi thường 5 tỷ rồi. Thả họ đi đi”, Trần Triệu Dương đột nhiên nhớ tới đám người bị bắt, anh dặn dò.

“Vâng, đại ca", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, người có mặt đều ngẩn ra. Họ không ngờ lần này anh lại tống tiền đám người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK