Theo tình trạng này chỉ có thể tiến hành ván thứ ba, ai cũng biết tiền cược của ván thứ ba là gấp trăm lần, trước đó hai người đều đã tự đặt cược một tỷ, gấp trăm lần chính là một trăm tỷ, đây quả thật là một con số thiên văn.
Trần Triệu Dương vốn còn muốn đặt hết cả mười tỷ mà mình vừa thắng được, ngặt nỗi ông già họ Tề này không dám chơi lớn, dẫu sao gấp trăm lần của mười tỷ là một ngàn tỷ rồi.
Hỏi thử ai có thể gánh nổi tỷ lệ cá cược khổng
Ban đầu kiểm tra lại số vốn cũng vì việc này, suy cho cùng, nếu như trong tay không có số tài sản lớn ấy thì không thể nào đặt cược kiểu đấy được.
"Tiếp theo chúng ta sẽ chọn một người bất kì để lắc xúc xắc, ông chọn hay tôi chọn?", Trần Triệu Dương nhìn về phía Tề Duyệt, hỏi.
"Hay là để lão già này lắc xúc xắc cho mọi người đi!", vừa lúc đó, một ông cụ mang kính trong trang phục nghiên cứu viên, tóc được búi gọn gàng †âm sáu mươi, bảy mươi tuổi đi ra.
"Tước sĩ Lý, không ngờ ông cũng ở nơi đây, thất lễ quá", khi Tê Duyệt thấy người vừa đứng ra là ai, ông ta giật mình, kính cẩn đi qua và chào hỏi ông cụ.
"Trời đất ơi, không ngờ lại là tước sĩ Lý Hằng, thật không vậy?"
"Tước sĩ Lý thường sống kín tiếng lắm, không ngờ lại tới thuyền đánh bạc".
"Nghe nói tước sĩ Lý thích nhất là cá cược, mặc dù ông ấy chơi không giỏi nhưng lại rất si mê với nó".
"Có tước sĩ Lý làm người lắc xúc xắc, quả là không còn gì tốt hơn nữa".
Phần lớn đám đông đều đến từ thành phố Úc nên khi thấy Lý Hằng, có người nhận ra ông ta, nhìn ông ta với ánh mắt đầy kính trọng.
"Anh Trần, Lý Hằng này là một trong ba tước sĩ của thành phố Úc. Ông ấy thích làm từ thiện, hội từ thiện Lý do ông ấy sáng lập đã nhiều lần quyên tiền cho chúng ta. Tước sĩ này không chỉ có danh vọng rất lớn ở thành phố Úc mà còn đóng vai trò hết sức quan trọng đối với thành phổ".
Tăng Kim Lai đứng cạnh lập tức giải thích cho Trần Triệu Dương biết.
Nghe thấy Tăng Kim Lai nói vậy, sự kính trọng đối với ông cụ hiền lành này lập tức dâng lên trong lòng Trần Triệu Dương.
Không ngờ ông lão này là một người thích từ thiện, tốt hơn quá nhiều so với bọn người vì danh tiếng mà làm từ thiện.
"Hôm nay tôi chỉ là một ông khách tới đánh bạc bình thường thôi, không biết ông già này làm người lắc xúc xắc, mọi người có ý kiến gì không?".
Lý Hằng vốn không muốn đứng ra, nhưng cuộc so tài này quá gay cấn, một người thích đánh bạc như ông ta không muốn mất đi cơ hội này, nhất định phải tham dự mới được.
"Tước sĩ Lý, sao dám làm phiền ông đích thân lắc xúc xắc được..." Tê Duyệt vừa nghe Lý Hằng nói vậy thì hơi sợ hãi.
"Sao đấy? Chê tôi già à? Mặc dù ông già này đã lớn tuổi nhưng lắc xúc xắc vẫn không vấn đề gì", nghe Tê Duyệt nói thế, Lý Hằng trừng ông ta, tức giận nói.
"Sao tôi dám chê ông chứ, không biết cậu Trần có ý kiến gì không?", Tê Duyệt nhanh chóng xin lỗi rồi đẩy vấn đề khó khăn này cho Trần Triệu Dương.
"Tôi đương nhiên không ý kiến rồi, được một tiền bối đức cao vọng trọng như tước sĩ Lý giúp đỡ làm chủ cuộc so tài là niềm vinh hạnh của chúng tôi", Trân Triệu Dương không quan trọng việc ai lắc xúc xắc, nếu Lý Hằng này có danh vọng cao như vậy có lẽ sẽ không cùng một phe với người của sòng bạc, với anh thì đây cũng là một chuyện tốt.