Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không có số điện thoại của cô, còn số của Trần Triệu Dương thì gọi không được”, khi bị Từ Tịnh Nhã nói như thế, Dương Lệ liền tức giận nói.

“Hả? Điện thoại tôi không gọi được sao?”, nghe thấy lời của Dương Lệ, Trần Triệu Dương mới lấy điện thoại của mình ra. Kết quả anh phát hiện điện thoại mình đã bị vỡ. Nếu như vậy mà cô ấy gọi được mới lạ.

“Thật là ngại quá, tôi cũng không biết điện thoại của mình bị hỏng từ lúc nào”, Trần Triệu Dương hơi buồn bực. Điện thoại này chắc là bị hỏng trong lúc đánh nhau với hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn.

“Được rồi, tôi tha thứ cho cậu”, lúc nấy Dương Lệ có cảm giác bị bỏ rơi cho nên mới nói ra những lời như vậy, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, cuối cùng cô ấy cũng thấy yên tâm.

“Tôi không ăn tối đâu, hai người ăn đi, tôi có chút chuyện. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới làm phiền tôi”, chuyện phối thuốc luôn quanh quẩn trong đầu của Trần Triệu Dương, dĩ nhiên là anh có chút vội.

“Được thôi”, hai người phụ nữ tuy thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Trần Triệu Dương lập tức quay về phòng mình và bắt đầu phối thuốc.

Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ở bên ngoài nhìn nhau, cả hai nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương.

“Trần Triệu Dương không thích cô đâu, cô hãy từ bỏ đi”, Từ Tịnh Nhã tuy có vẻ biết điều, tao nhã nhưng đối mặt với người khác giới thì tính khí của cô ta không được tốt lắm.

“Nói như thể Trần Triệu Dương thích cô không bằng. Thời gian tôi và Trần Triệu Dương quen biết nhau lâu hơn cô. Cậu ấy không thích tôi, chẳng lẽ lại thích cô chắc?”, Dương Lệ cũng không nhượng bộ mà đối đầu gay gắt.

“Cô nói rất đúng, người anh ấy thích không phải tôi mà là người khác”, sau khi nghe Dương Lệ nói vậy, Từ Tịnh Nhã vốn dĩ muốn đôi co vài lời với cô ấy nhưng đột nhiên vẻ mặt lộ vẻ u buồn.

Dương Lệ nghe cô ta nói thế thì đột nhiên ngây người ra, rồi nhìn sắc mặt của Từ Tịnh Nhã có gì đó không đúng. Cô ấy liền dè dặt sáp đến, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết người Trần Triệu Dương thích là ai hả?”

“Đương nhiên biết”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, sau đó quay đầu sang nói với Dương Lệ: “Anh ấy đã kết hôn rồi, cô biết chưa?”

“Cái gì? Trần Triệu Dương kết hôn rồi, là thật sao?”, nghe cô ta nói vậy thì Dương Lệ ngớ người ra, cô ấy không dám tin, hỏi lại Từ Tịnh Nhã.

“Đúng vậy. Đã kết hôn rồi, còn là kết hôn với người bạn thân nhất của tôi nữa, haiz”, Từ Tịnh Nhã lắc đầu ngao ngán, vẻ mặt đau khổ.

Nghe thấy lời của cô ta, Dương Lệ mới gạt đi sự bàng hoàng và chua xót trong lòng.

Cô ấy trước giờ chưa từng nghĩ Trần Triệu Dương đã kết hôn. Sau một thời gian ở bên cạnh anh lần này, cô ấy phát hiện mình đã yêu anh không thuốc nào cứu chữa rồi.

Nhưng bây giờ, đột nhiên nghe tin anh đã kết hôn, trong lòng cô ấy không tránh khỏi đau lòng.

Đừng thấy cô ấy bình thường rất tùy tiện, nhưng trước giờ chưa từng thật sự thích một người. Kết quả có người mình thích thì lại không thuộc về mình nữa.

Sau đó, cả phòng khách chìm trong im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK