"Anh không cần sợ, Thiết Quyền Tông này nghe có vẻ rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, cuộc đấu này là một cuộc đấu công bằng. Dù Thiết Quyền Tông có mạnh đến đâu, cũng không thể phá bỏ các quy tắc", Trần Triệu Dương xua tay, trong lòng đã có quyết định.
"Trần Triệu Dương, nếu thật sự nguy hiểm như vậy, tốt hơn là không nên đi, nếu như thua sẽ mất mạng, cho dù thắng cũng không tốt cho anh, ngược lại càng thêm bất lợi", Nam Cung Yến nhìn thấy biểu hiện của mọi người, biết rằng mọi người đang nghĩ gì, ngay lập tức lên tiếng thuyết phục.
“Bà xã, đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì mà mình không chắc chắn, ba ngày nữa anh sẽ đi quyết đấu", Trần Triệu Dương nói chắc nịch.
Chuyện này không liên quan gì đến những người khác, đây là đạo tâm của anh.
Nếu như anh không đi, thì anh sẽ mất đi cái khí thế như từ trước đến nay, như vậy sau này gặp phải bất cứ chuyện gì thì điều đầu tiên anh nghĩ đến sẽ không phải là đối phó với nó như thế nào, mà là tìm cách để trốn tránh nó.
Nếu thực sự đi đến bước đường đó thì con đường luyện võ của anh sẽ khó mà tiến bộ.
Nhìn thấy sự kiên trì của Trần Triệu Dương, mọi người tuy có chút lo lắng nhưng cũng không thuyết phục anh nữa, dù sao thì Trần Triệu Dương cũng là người biết phân nặng nhẹ, sẽ không làm những chuyện mà mình không chắc chắn.
Trần Triệu Dương đã không mang theo tất cả tiên dược thu thập được từ các thế lực khác nhau, mà tất cả đều để lại ở Hồ Lộc Minh. Đã quá muộn để anh sử dụng tiên dược cải thiện khả năng.
Hiện tại anh chỉ có một cây Ngọc Linh Chỉ, nhưng Ngọc Linh Chỉ này làm tăng tuổi thọ, không tăng tu vi.
“Lão Tăng, gần đây có hội đấu giá nào không? Hay là ở thành phố Long Hải có một chợ dược liệu lớn nào không?”, Trần Triệu Dương còn định tự luyện thêm một lần nữa, anh biết lợi ích của một thân thể cường tráng vào lúc này.
Sau khi cơ thể của anh đạt đến mức cao nhất của sức mạnh bẩm sinh, anh vẫn chưa luyện được thêm tầng nào nữa.
Nếu có tiên dược để luyện hóa da thịt, tất nhiên là tốt rồi, nhưng Trần Triệu Dương cũng không có hy vọng nhiều, dù sao tiên dược cũng khó kiếm, chưa nói đến hội đấu giá hay là chợ dược liệu.
"Cậu Trần, hội đấu giá gần nhất cũng phải là nửa tháng sau. Có một chợ dược liệu lớn ở đây, rất nhiều người hái dược liệu thu thập dược liệu từ Thập Vạn Đại Sơn, sau đó sẽ gửi đến chợ dược liệu của chúng ta. Nếu cậu Trần muốn tìm dược liệu thì phải đến chợ dược liệu”, Tăng Kim Lai nói ngay lập tức.
“Được rồi, đi ra chợ dược liệu xem một chút. Đúng rồi, lão Tăng, tôi sẽ bố trí lại biệt thự này. Lần sau đến nhất định phải bảo bọn họ dẫn anh vào”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó nói.
Trần Triệu Dương tổng kết bài học lần này, sau này nơi ở của bọn họ không được thiếu phòng bị như vậy.
Anh muốn gọi Mặc Uyên tới, để anh ta sắp xếp lại một chút, sau đó gọi Tật Phong và những người khác bố trí thêm một số cạm bãy vũ khí nóng. Anh không tin đã bố trí những thứ này mà còn có người có thể trực tiếp xông thẳng vào đây nhưng không phải trả giá.
“Vâng, cậu Trần”, Tăng Kim Lai đương nhiên có thể hiểu được những gì mà Trần Triệu Dương muốn làm. Anh ta không có ý kiến gì về việc đó, bởi vì Trần Triệu Dương và những người khác cũng sẽ không sống ở đây suốt. Đến lúc nơi này chỉ còn lại mình anh ta, thì mớ phòng bị đó cũng sẽ khiến anh ta an tâm hơn.
“Được rồi, bây giờ chúng ta xuất phát đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, hai người lập tức lái xe đi về phía chợ dược liệu.
Sau khi đến chợ dược liệu, Trần Triệu Dương vừa xuống xe liền ngửi thấy một mùi thuốc rất nồng, mùi của những loại thuốc vừa nồng vừa trộn lẫn vào nhau, nhưng nếu như ngửi kỹ thì Trần Triệu Dương cũng có thể biết được đó là những loại dược liệu nào.
Trần Triệu Dương không ngờ ở thành phố Long Hải này lại có một nơi như vậy, chỉ có điều anh không biết liệu nơi đây có thuốc mà anh cần hay không.