Xét cho cùng, môi trường xung quanh hồ Lộc Minh vẫn rất tốt, nếu phát triển thành khu du lịch thì chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận.
Truyền thuyết về hồ Lộc Minh thực sự quá bất thường nên căn bản không ai dám chú ý đến nó.
Nhưng dù vậy, vùng đất xung quanh hồ Lộc Minh vẫn khiến rất nhiều người tranh giành muốn có được.
Đến lúc đó được đấu giá lên đến 15 tỷ cũng không phải điều gì đáng để kinh ngạc.
Nhưng Trần Triệu Dương lại không quan tâm, nếu thật sự đấu giá không thành công, anh sẽ đến sống bên hồ đó đợi đến khi Mộc Thạch bảy màu chín muồi, anh sẽ trực tiếp hái xuống.
Anh tuyệt đối không thể để cho Mộc Thạch bảy màu - một báu vật như vậy lọt ra ngoài, cho dù có đắc tội đến người đấu giá mảnh đất này cũng đáng.
Trần Triệu Dương đi đến sân sau của quán bar, anh muốn tìm Tô Hồng Mị xem cô ta còn bao nhiêu tiền.
"Ôi, cục cưng, cậu chân trước vừa mới đưa một người đẹp từ chỗ tôi đi, chân sau đã tìm đến người phụ nữ “già yếu”, không được yêu thương như tôi rồi?", lúc Trần Triệu Dương xuất hiện bên ngoài phòng của mình, Tô Hồng Mị vui mừng không thôi, nhưng miệng cứ không ngừng trách móc.
"Chị Mị, nếu chị là người phụ nữ “già yếu” không được yêu thương thì trên đời sẽ không có người phụ nữ nào đẹp cả à", nhìn chiếc váy ngủ bằng lụa của cô ta, anh liền nuốt nước bọt ừng ực.
"Thật không? Chị đây có sức hấp dẫn đến vậy sao? Được thôi, chị tin lời cậu", Tô Hồng Mị lập tức kéo Trần Triệu Dương vào phòng và đóng cửa lại.
"Nói đi, đã muộn như vậy rồi, cậu tới tìm người ta có chuyện gì sao?", các ngón tay của cô ta nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực của Trần Triệu Dương, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.
"Chị Mị, tôi muốn hỏi, hiện tại chị có bao nhiêu tiền?", Trần Triệu Dương bất lực hỏi, anh thực sự không thích hỏi vay tiền phụ nữ.
Tuy nhiên, điều này cũng nói rõ lên được vị trí của Tô Hồng Mị trong lòng của Trần Triệu Dương.
"Có rất nhiều, nhưng tiền không phải của chị, mà là của cậu", Tô Hồng Mị ngây người ra một hồi, sau đó lại nói: "Lúc chiều, một người phụ trách của nhà họ Diệp đã đem thẻ ngân hàng và một đống giấy tờ chuyển nhượng tài sản qua đây".
"Ồ? Là vì lý do gì?", Trần Triệu Dương sững sờ khi nghe tin này.
Anh đã giết chết trụ cột chính của nhà họ Diệp, e rắng lúc này, nhà bọn họ cũng rất khó khăn.
"Bởi vì cậu đã thuần phục được nhà họ Diệp rồi, những người còn lại không thể giữ nổi khối tài sản khổng lồ của nhà bọn họ, nên người phụ trách mới của nhà họ Diệp đã giao cho. cậu 70% tài sản và nói răng bọn họ muốn mua lấy sự bình yên", Tô Hồng Mị nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Người đàn ông trẻ tuổi này luôn khiến người ta phải chết mê chết mệt vì anh, một gia tộc lớn như nhà họ Diệp thế mà lại bị đánh thành bộ dạng thế này, đúng thật là một người chọi với cả một gia tộc.
Trần Triệu Dương nghe xong liền hiểu ra, với tình hình hiện tại của nhà họ Diệp, e rắng những gia tộc khác đã sớm có ý định lăm le nuốt chửng bọn họ.
Nếu đã không thể giữ được tài sản của mình chỉ bằng đưa nó cho Trần Triệu Dương, các gia tộc khác sẽ không dám rục rịch.
Xem ra, người phụ trách mới này của nhà họ Diệp rất sáng suốt, cứ như vậy không những nhà họ Diệp không bị trấn áp, ngược lại còn có thể tồn tại dưới danh nghĩa của Trần Triệu Dương.
Bây giờ đã biết người phụ trách của nhà họ Diệp đang nghĩ gì, Trần Triệu Dương cũng không hề có gánh nặng về tâm lý rồi.
"70% tài sản của nhà họ Diệp là bao nhiêu?", Trần Triệu Dương hỏi.
"Trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền chỉ cần kiểm tra là biết, nhưng những bất động sản đó phải cần nhân viên thống kê đến thống kê mới biết chính xác được", Tô Hồng Mị vừa nói vừa đi đến két sảt lấy những thứ mà nhà họ Diệp đã đưa ra.
"Cục cưng, chị không muốn giúp cậu xử lý những việc này đâu. Cậu phải tìm người quản lý chúng. Trong này có rất nhiều công ty, nếu không quản lý chúng, e là nguồn vốn của chủ sở hữu sẽ bị âm", Tô Hồng Mị nói rồi chuyển những thứ này cho Trần Triệu Dương.
"Hơn nữa, ở thế giới ngầm của thành phố Nam Hải cũng có không ít tài sản, chị chỉ có thể giúp cậu xử lý một thời gian ngắn, nếu lâu dài, chị nhất định sẽ đình công đấy".
"Tô Hồng Mị phàn nàn với Trần Triệu Dương bằng dáng vẻ chán chường.
"Chuyện này... Thôi được rồi", Trần Triệu Dương do dự một hồi, anh cũng biết Tô Hồng Mị không giỏi xử lí những thứ này, nếu miễn cưỡng, chỉ sợ cô ta sẽ kiệt sức mất.
"Chị vất vả rồi", Trần Triệu Dương khá ngại ngùng nói. Trong đầu anh đã chọn được người xử lí rồi, đó chính là
Hứa Thiếu Phong, chỉ hy vọng hắn biết điều một chút, nếu không anh sẽ phải chọn lại người khác.