Bọn họ không ngờ răng, chỉ là một cậu thanh niên lại có thể khiến cho thầy Ôn kính trọng như vậy.
“Tất cả đều đi làm việc cho tôi!”
Mã Thiên Tỉnh nhìn người trong phòng bệnh rồi nói bằng vẻ khó chịu.
Hôm nay, hắn ta thật sự bẽ mặt! “Bác sĩ Mã”.
Lúc này, Giang Uyển Quân vừa cười vừa gọi.
Toàn thân Mã Thiên Tinh cứng đơ lại rồi quay đầu cười vui vẻ nói: “Cô Giang có chuyện gì vậy?”
“Không phải là anh đã quên vụ cược giữa chúng ta rồi chứ?”
Giang Uyển Quân cười nói.
Mồ hôi trên trán Mã Thiên Tinh tuôn ra, hắn ta nở nụ cười lấy lòng rồi nói: “Cô Giang, chuyện này là lỗi của tôi, cô là người có tấm lòng rộng lượng, nên đừng so đo với tôi mà. Hay
là như thế này, tôi mời cô ăn cơm để bồi thường nhé?”
Mã Thiên Tinh cảm thấy nếu mình cởi s@ch trong bệnh viện thì thực sự sẽ mất hết thể diện.
“Hứ, nếu là người khác thì tôi còn có thể tha cho anh, nhưng anh đã bắt nạt anh Dương thì tôi tuyệt đối không thể tha cho anh được”.
Giang Uyển Quân nghiến răng nói: “Nếu anh dám chơi bẩn thì đừng có trách tôi!”
Mã Thiên Tỉnh nghe thấy lời này, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Cô Giang, giữ lại một thứ được không?”
Mặt Mã Thiên Tỉnh khổ sở xin tha.
“Cho anh giữ lại một chiếc quần sịp”.
Giang Uyển Quân lạnh lùng nói: “Đó chính là hậu quả của việc dám bắt nạt anh Dương nhà tôi, mau chóng ra ngoài chạy đi!”
Khuôn mặt Mã Thiên Tinh đau khổ rồi rời khỏi.
Khi Mã Thiên Tinh đi khỏi, Giang Uyển Quân nói vài câu với Hồ Tiểu Nhạc. Cô ấy bảo Hồ Tiểu Nhạc đừng lo lẳng, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Hồ Tiểu Nhạc thấy Giang Uyển Quân rời khỏi thì khẽ cản đôi môi đỏ mọng. Cô ta phát hiện ra hình như mình không có bất cứ sức cạnh tranh nào.
Thầy Ôn chỉ cần nói tới những vấn đề liên quan đến y thuật, thì có thể nói đến mức quên ăn quên ngủ.
Ông ta nói chuyện với Trần Triệu Dương tới giữa trưa, đến khi bụng Trần Triệu Dương sôi sùng sục cả lên thì ông ta vẫn không có biểu hiện gì muốn dừng lại.
"ầy Ôn, anh Dương đói rồi, hay là con đưa anh ấy đi ăn chút gì nhé?”
Giang Uyển Quân đang ngồi nghe say sưa ở bên cạnh, nghe thấy âm thanh này liền nói với ông Ôn.
“À, phải rồi, cứ nói chuyện là quên cả thời gian”. Thầy Ôn nói bằng vẻ áy náy.
“Trần Triệu Dương, chỉ bằng chúng ta cùng nhau tới căng †in ăn cơm nhé?”, thầy Ôn mời.
“Thầy Ôn, con muốn đi ra ngoài ăn đồ ngon với anh Dương cơ”.
Giang Uyển Quân nói. “Vậy được thôi, mọi người đi đi”. Thầy Ôn xua tay nói.
“Trần Triệu Dương, nếu cậu rảnh rỗi thì có thể tới tìm tôi nói chuyện bất cứ lúc nào”.
Khi Trần Triệu Dương rời khỏi, thầy Ôn liền nói với anh.
“Ừm, được", Trần Triệu Dương thẳng thản đồng ý.
Anh cũng nhận ra thầy Ôn là một người rất yêu thích y học, hơn nữa cùng nói chuyện với ông ấy, Trần Triệu Dương cũng có thể học được không ít kinh nghiệm.
“Thầy Ôn, hay là chúng ta đi ăn cùng đi?”
Trần Triệu Dương hỏi.
“Hai người đi đi, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu”, thầy Ôn cười nói: “Không thì cô Giang sẽ trách tôi mất”.
“Thầy Ôn, thầy nói linh tinh gì vậy”, mặt Giang Uyển Quân đỏ bừng rồi nói.
“Anh Dương, chúng ta đi thôi, em đưa anh đi ăn đồ ngon”.
“Được thôi”, Trần Triệu Dương đáp.
Trần Triệu Dương cảm thấy nên để cho Giang Uyển Quân. nhìn thấy mặt xấu của mình từ đó khiến cho mộng tưởng của
cô ấy bị dập tắt. Như vậy thì cô ấy sẽ không còn dựa dẫm nhiều vào mình nữa.
Ví dụ như lúc Trần Triệu Dương ăn cơm, luôn bị người ta chê trách. Anh nghĩ Giang Uyển Quân khi nhìn thấy tướng ăn của mình, nhất định sẽ không còn ấn tượng tốt với mình nữa.
Giang Uyển Quân hưng phấn kéo Trần Triệu Dương bước ra ngoài.
Cô ấy đưa anh tới bãi đỗ xe của bệnh viện rồi lấy chìa khóa ra mở cửa xe.
Giang Uyển Quân vừa mở cửa xe ra thì đột nhiên có rất nhiều hoa tươi từ bên trong xe rơi ra ngoài.
Ngay lúc này thì cốp xe cũng bật lên, có rất nhiều bóng bay bay ra từ bên trong.
Hả!
Thấy xe của mình như vậy, Giang Uyển Quân lộ ra biểu cảm kinh ngạc.