Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, chuyện này đã rất quen thuộc rồi, dù sao thì vẻ bề ngoài của tôi nhìn cũng không giống một đại sư hay thầy thuốc tài giỏi cho lắm. Chỉ có điều, không phải vừa nãy anh cũng đã nói rồi sao, chờ bọn họ đến mời tôi, chúng ta cứ đợi đi”, Trân Triệu Dương lại vô cùng rộng lượng mà xua tay, chuyện như thế này không trách bọn họ được, muốn trách thì phải trách Hứa An Lan không nghe điện thoại kịp cho nên mới gây ra hiểu lầm như thế này.

Trong gian phòng của ông cụ Hứa, sau khi Ngô Hàng Vũ đâm châm thứ năm vào, ông ấy cũng không có phản ứng gì khác, điều này khiến cho Ngô Hàng Vũ chợt thầm thở dài, chuẩn bị đâm đến châm thứ sáu.

“Phụt...”

Nhưng ngay vào lúc đó, Hứa Kiến Quốc đang lẳng lặng nằm trên giường lại đột nhiên co giật toàn thân, không để cho Ngô Hàng Vũ kịp có động tác khác, ông cụ đã đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Ông ấy vốn ¡ đang rất thiếu sức sống, sau khi phun ra ngụm máu tươi đó, sắc mặt lại trở nên vàng như tờ giấy, trông rất khó coi.

“Thế này...Đây là có chuyện gì?”, lúc này vẻ mặt quản gia rất khó chịu, tình hình hiện tại của ông cụ còn tệ hơn lúc trước nhiều, nên ông ta mới tức giận quát Ngô Hàng 1Í Vũ.

cũng không biết, Hồi Hồn Cửu Châm của tôi tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống này, hoàn toàn không phải là do tôi, chắc chắn là vì ban nãy bị thằng nhãi kia làm trì hoãn thời gian châm cứu...”, bị quản gia chất vấn, Ngô Hàng Vũ cảm thấy lo lắng, vội khoát tay từ ni chối, đồng thời đẩy ngay trách nhiệm lên người Trần Triệu Dương.

Lúc này mọi người mới nhớ đến câu nói lúc trước khi Trần Triệu Dương bị đuổi ra ngoài, nếu như khi dùng châm thứ năm mà xảy ra sai sót, thì ông cụ sẽ bị co giật và nôn ra máu, Trần Triệu Dương đã nói đúng hết.

“Vậy làm sao bây giờ?”, bản thân quản gia là một người luyện võ, cho nên bây giờ dưới sự tức giận, hơi thở trên thân ông ta cũng bắt đầu chèn ép Ngô Hàng Vũ.

“Tôi...Tôi cũng không biết, nếu không thì chúng ta gọi điện thoại cấp cứu, đưa đến bệnh viện đi”, lúc này Ngô Hàng Vũ không dám ôm trách nhiệm lớn lao này nữa. Nếu như chữa khỏi thì còn không sao cả, thế nhưng lỡ như không chữa được thì sợ là sau này ông ta cũng xong đời rồi, hiện tại chỉ hi vọng là cơ thể của ông cụ Hứa còn chịu đựng được thôi.

“Tên khốn đáng chết, người đâu, đến bắt giam tên này vào trông coi thật kĩ cho tôi, nếu như ông chủ có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để ông ta phải chôn cùng”, sắc mặt quản gia lập tức trở nên vô cùng khó coi, gọi xe cứu thương, đưa đến bệnh viện ư, nếu như đưa đến bệnh viện có tác dụng thì ông ta còn phải phí nhiều công sức để tập trung thầy thuốc giỏi về đây làm gì.

“Tôi bị oan mà, chuyện này không liên quan gì đến tôi, đều là do thằng nhãi ban nấy, nếu như không phải vì cậu ta thì tôi cũng sẽ không để xảy ra sai sót khi dùng châm”, lúc này Ngô Hàng Vũ vẫn còn muốn kéo theo. một người chết cùng cho nên cao giọng hô lên.

“Đúng rồi, mau mời vị vừa rồi quay lại đây”, lúc này quản gia rốt cuộc cũng phản ứng lại được, vội hô lên với người bên cạnh.

“Không được, để tôi tự mình mời, cho dù có phải quỳ xuống cầu xin thì cũng phải xin cậu ấy nhanh chóng cứu ông chủ”, quản gia ngăn thuộc mình lại, sau đó vội vã chạy ra ngoài.

Đã có thể nói ra được hậu quả khi Ngô Hàng Vũ dùng châm thứ năm, như vậy chắc chắn người trẻ tuổi ấy có sự khác biệt của riêng mình, có lẽ là một thầy thuốc hiếm có.

Cho nên, ông ta mới tự mình đi mời Trần Triệu Dương về.

Mà lúc này, toàn bộ phòng khách cũng phải sôi sục, dù sao thì vừa nãy Trần Triệu Dương cũng đã dự liệu được sự việc như thần, điều này khiến cho đám người đó đều rất tò mò về khả năng chữa trị của Trần Triệ Dương.

Chỉ có điều, không có ai cho rằng khả năng chữa trị của Trần Triệu Dương rất mạnh, có nhiều người còn cho rằng Trần Triệu Dương là mèo mù vớ được cá rán, đoán trúng mà thôi.

Lúc này quản gia đang dẫn theo người chạy ra cửa, ông ta sợ rằng trong lúc nóng giận Trần Triệu Dương đã rời đi.

Ra đến cửa, nhìn thấy Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai còn đang ngồi xổm ở ngoài xem lũ kiến dọn nhà, điều này khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi còn đang bảo hai người chạy đi đâu, chắc là vừa vụng trộm leo vào à, nơi này là nơi mà người nghèo như hai người có thể xuất hiện sao?”, đúng lúc này có hai bảo vệ đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, chỉ vào Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai, nghiêm nghị quát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK