Chỉ có điều, bất kể là có phải hay không thì trước tiên cứ lấy một bình đã rồi nói tiếp, lỡ như là thật thì sao?
Sau đó, bàn ăn của nhóm Trần Triệu Dương bị bao phủ bởi một bầu không khí quái dị, tâm trạng vdulia thì sa sút, mặc dù đang ăn cơm, nhưng đồ ăn bỏ vào miệng lại chẳng có vị gì, thậm chí cô ta còn suýt gắp cả vỏ cua mà ăn.
Còn nhóm người Tật Phong thì lại thật sự thấy vui mừng cho Trần Triệu Dương, dù sao thì lang thang một thời gian dài như vậy rồi, cuối cùng anh cũng ổn định lại.
Tuyên Hoàng thì ngược lại, không nghĩ nhiều như vậy, dáng vẻ vô tâm, cô ấy cứ tự lo ăn phần của mình như cũ.
Nam Cung Yến vẫn luôn cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Trần Triệu Dương. Mặc dù đã đồng ý với lời cầu hôn của Trần Triệu Dương, nhưng cũng cần phải mất một chút thời gian để tiêu hóa chuyện này.
Dù sao thì, trước đó bọn họ kết hôn với nhau là vì người lớn trong nhà uy hiếp, còn lần này thì khác, cô cam tâm tình nguyện đồng ý với anh.
Trần Triệu Dương thì lại hạnh phúc như một kẻ ngu, cả bữa cơm đều vui vui vẻ vẻ, dáng vẻ như bị hạnh phúc đập vào đầu cho choáng váng.
Ăn xong một bữa cơm, cả đám người đi ra bên ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Trần Triệu Dương lại phát hiện ra một người.
Nghiêm túc mà nói, thì anh không hề biết người này, nhưng mà trong một nháy mắt nhìn thấy người đó, Trần Triệu Dương đã phát giác ra rằng người này có gì đó không ổn.
Bởi vì, tuy người đó đang hành động tự nhiên, nhưng ánh mắt thì lại hơi đờ đẫn, sâu trong đáy mắt có sự thống khổ khó nói thành lời.
Đây là một người phụ nữ, nghiêm túc mà nói thì đó là một người phụ nữ có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp, theo lẽ thường thì một người phụ nữ như thế tuyệt đối sẽ không có ánh mắt đờ đẫn giống vậy.
“Nhìn cái gì đấy? Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người ta sao?”, ngay tại lúc Trần Triệu Dương để ý người phụ nữ kia, Nam Cung Yến ở bên cạnh không vui, kéo tay anh lại, sau đó thăm dò vào phía trong cánh tay, hai ngón tay nắm lấy chỗ thịt mềm mềm ở đó, tiếp theo là véo một cái ba trăm sáu mươi độ.
“Đau đau..”, mặc dù cơ thể Trần Triệu Dương cũng đủ cứng rắn, nhưng mà không có nghĩa là anh đã mất đi cảm giác đau, anh vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn, nhưng đây chính là bà xã của mình, không thể dùng chân khí để đẩy cô ra ngoài được.
“Bà xã, anh không có, anh chỉ vô tình nhìn thoáng qua thôi”, Trần Triệu Dương vô cùng tủi thân thu lại ánh mắt của mình, nhìn Nam Cung Yến nói.
“Lại còn ngụy biện”, Nam Cung Yến lại trừng mắt một cái, muốn ra tay một lần nữa.
“Bà xã, nhẹ tay thôi, nhẹ tay một chút”, cảm nhận được hành động của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương vội vàng cầu xin tha thứ.
Cầu xin bà xã của mình tha thứ thì không có gì là mất mặt cả.
Còn đám người Tật Phong bên cạnh thì lại cười xấu xa, không ngờ một người uy phong như Trần Triệu Dương lại có một mặt sợ vợ như thế này.
Còn.Julia đứng bên cạnh thì lại tỏ rõ vẻ mặt ước ao, cô ta hi vọng mình là Nam Cung Yến nhường nào.
Ngay sau đó, cả nhóm người đi ra khỏi khách sạn, nhưng đúng lúc này người phụ nữ kia cũng đi theo ra ngoài. Vì sợ Nam Cung Yến hiểu lầm nên Trần Triệu Dương nhanh chóng dừng bước chân, để người kia đi trước.
“Không ổn”, Trần Triệu Dương vừa dừng chân thì người phụ nữ kia lại đột nhiên tăng tốc, chân khí trong cơ thể cô ta điên cuồng bộc phát ra, trong tay cũng có thêm một con dao găm nữa, hung hăng đâm về phía cổ họng trắng nõn của Nam Cung Yến.
Trần Triệu Dương đã phát hiện ra điều không hợp lý từ trước, nhưng mà thế tấn công của người phụ nữ kia quá mãnh liệt, cộng thêm việc khoảng cách giữa cô ta và Nam Cung Yến quá gần, nên anh muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Lúc này, Trần Triệu Dương chỉ có thể ôm chặt lấy Nam Cung Yến, dùng lưng của mình để đỡ một nhát dao này của đối phương.
Thực lực của đối phương rất mạnh, một nhát chém kia cũng đủ để Trần Triệu Dương cùng với Nam Cung Yến bị đánh bay ra ngoài.