Nghe ông ta nói vậy, anh không nhịn được mà tán thưởng ông ta.
"Tên Phòng Vĩnh Tín này không hổ là gia chủ, suy nghĩ mọi chuyện thông suốt rồi.
Đặt ngược vấn đề cho bản thân. Nếu mình lấy những thứ không nên lấy, thì thành tiểu nhân còn gì.
Làm như vậy càng cho thấy sự hào phóng của nhà họ Phòng.
“Đi thôi, vào trong xem thử đi. Nếu cậu Trần nhìn trúng cái gì thì có thể trực tiếp lấy”, Phòng Vĩnh Tín lên tiếng.
Ông ta lúc đi đường đã suy nghĩ kỹ, đối đầu với Trần Triệu Dương thì chi bằng kết giao tốt với anh.
Là gia chủ của nhà họ Phòng, dĩ nhiên suy nghĩ về vấn đề không nên quá cố chấp, nhất định phải suy nghĩ vì gia tộc.
Trần Triệu Dương là một tiềm năng lớn, điều này không cần phải nghi ngờ.
Nếu có quan hệ không tốt với Trần Triệu Dương, trước tiên đừng nói có tài sản hay không, nhưng
chắc chắn không phải là chuyện gì có lợi cả.
Trần Triệu Dương bĩu môi. Mấy người gia chủ này không ai là không khôn khéo, nhìn những quả bom được đặt dưới võ đài là có thể nhìn thấy, vì gia tộc, đám người này không màng đến liêm sỉ.
Sau khi ông ta mở kho báu ra, cuối cùng cũng lộ ra đồ vật thật sự bên trong.
Lúc mới đi vào thì thấy một dãy kệ nơi đặt vũ khí. Mỗi vũ khí đều toát lên vẻ lạnh lếo, vừa nhìn thì biết đó là vũ khí tốt hiếm có.
Trần Triệu Dương bước vào thì như thể nhà quê lên tỉnh, nhìn cái này, sờ cái kia, rất giống dân hai lúa.
“Đáng tiếc, mình không dùng vũ khí. Vũ khí tốt nhất vẫn là cơ thể của mình”, nhìn đống vũ khí này đến hoa cả mắt, Trần Triệu Dương lắc đầu, không hề có lòng tham với những thứ này.
Vốn dĩ thấy dáng vẻ tham lam của Trần Triệu Dương, Phòng Vĩnh Tín cũng hơi lo lẳng, lo anh sẽ dọn trống kho báu.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh nhanh chóng sáng bừng, Phòng Vĩnh Tín lại thầm thở dài. Ý chí của Trần Triệu Dương này quá kiên định, như vậy mà cũng không dao động.
Trần Triệu Dương không ngừng chọn đi chọn lại đồ trong kho báu, đáng tiếc là không có gì lọt vào mắt anh.
“Chỗ để linh dược ở đâu? Chúng ta đi tìm cái đó trước đã!", Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó nói với Phòng Vĩnh Tín.
“Được thôi”, Phòng Vĩnh Tín gật đầu, bèn mở căn phòng ở bên trong cùng của kho báu.
Sau khi mở ra, bên trong vốn không có để linh dược gì, mà là một két sắt khổng lồ, Phòng Vĩnh Tín lại mở két bảo hiểm ra, lộ ra cái hộp ngọc đặt bên trong.
Nhìn thấy hộp ngọc này, Trần Triệu Dương thầm gật đầu.
Xem ra nhà họ Phòng bảo vệ linh dược ở mức này, để bên trong hộp ngọc, có thể vẫn giữ được dược tính tối đa mà không để thất thoát.
“Mời! Nhà họ Phòng chúng tôi tổng cộng có 25 cây linh dược trên 500 năm, anh lấy đi!”, Phòng Vĩnh Tín thở dài, ông ta bèn quay người đi tới bên cạnh anh.
Trần Triệu Dương đương nhiên không khách sáo với ông ta, anh mở phía trên cùng của cái hộp ngọc ra, phát hiện bên trong lại là trái Uẩn Linh.
Phải biết trái Uẩn Linh có thể chứa dược lực
cho phép cơ thể trực tiếp hấp thu linh lực. Loại linh quả này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, đơn giản chính là bảo vật.
Điều này khiến Trần Triệu Dương mở to con mắt, không ngờ bên trong cái hộp ngọc lại có thứ chứa uy lực như vậy. Anh càng mong đợi thứ bên dưới là gì.