Đám Hồ Đại Quân, Tiểu Mao ngu người toàn tập.
Người phụ nữ trước mặt này chính là cô Mị, người đẹp nổi tiếng Nam Hải!
Biết bao doanh nhân tiếng tăm, cậu ấm nhà quyền quý đều say cô ta như điếu đổ, cũng không biết bao nhiêu người đàn ông có quyền có thế theo đuổi cô ta, nhưng từ trước tới giờ chưa một ai thành công tán đổ.
Tất cả mọi người đều biết Tô Hồng Mị mặc dù trời sinh lắng lơ, quyến rũ tột cùng, nhưng từ trước đến nay chưa ở gần đàn ông bao giờ.
Người phụ nữ này vẫn luôn làm cho vô số đàn ông phát cuồng lên, giờ phút này lại như một cô vợ bị chồng hờ hững,
nhào vào vòng tay một tên bảo vệ quèn oán trách.
Cô ta bĩu môi, vẻ mặt đáng thương, trông chẳng khác gì một cô gái nhỏ bị bỏ rơi.
"Anh Đại Quân, anh vả em một cái đi", Tiểu Mao lớn tiếng. Bốp!
Hồ Đại Quân mạnh tay cho Tiểu Mao một bạt tai.
Ui da!
Tiểu Mao ôm mặt gào lên: "Má ơi! Đây là thật, em không có hoa mắt".
"Là thật sao? Sao tôi lại không thấy đau?” Hồ Đại Quân ra sức nhéo tay.
"Đại Quân, tay cậu nhéo là tay của ông. Đúng là thật rồi, đừng có nhéo nữa!"
Một người bảo vệ đứng cạnh Hồ Đại Quân hét lên.
Hồ Đại Quân lại hít một hơi thật sâu nói: "Xem ra không phải mơ rồi, má ơi, chuyện quái quỷ gì đây!"
Tiểu Mã bên cạnh nhìn thấy lại bật cười, gã cảm thấy cũng không có gì lạ, chuyện thường ngày ở huyện thôi.
Bọn họ đều biết Tô Hồng Mị đã là người phụ nữ của Trân Triệu Dương từ lâu.
Trần Triệu Dương thấy Tô Hồng Mị như vậy rồi anh liếc. qua đám người Hồ Đại Quân, anh võ nhẹ Tô Hồng Mị nói: "À
thì tối nay tôi đến đây uống rượu với mấy người anh em".
Tô Hồng Mị nghe Trần Triệu Dương nói thế, cô ta liền ngồi dậy khỏi người Trần Triệu Dương nói: "Tôi biết mà".
Tô Hồng Mị quay sang cười rồi nói với đám Hồ Đại Quân: "Mấy anh em của Trần Triệu Dương mau ngồi xuống đi. Cứ xem như ở đây là nhà mình là được rồi, đừng khách sáo nhé!"
Tô Hồng Mị mỉm cười chào hỏi đám người Hồ Đại Quân.
Đám Hồ Đại Quân nhìn thấy nụ cười của Tô Hồng Mị liền có cảm giác như được hoà mình vào gió xuân.
"Cám ơn mấy anh em hằng ngày đã chăm sóc Trần Triệu Dương ở công ty, tôi cũng hay nghe Trần Triệu Dương nhắc đến mọi người, hôm nay kính mọi người một ly".
Tô Hồng Mị cười rồi rót rượu cho cả đám.
Sau đó cô ta còn uống cạn trước một ly thể hiện thành ý.
Đám người Hồ Đại Quân vừa mừng vừa sợ liền vội vàng nhấc ly lên uống với Tô Hồng MỊ.
"À cô Mị, anh Dương thật sự hay nhắc đến bọn tôi lắm à?"
"Không thể nào".
Đám người Hồ Đại Quân có chút không dám tin, bèn hỏi.
"Dĩ nhiên rồi, Trần Triệu Dương nói nếu không có mấy người anh em này chăm sóc trong công ty, cậu ấy đã bị người khác ức hiếp từ lâu rồi".
Tô Hồng Mị cười nói: "Tôi thay mặt Trần Triệu Dương mời mọi người thêm một ly".
Cả đám Hồ Đại Quân nghe Tô Hồng Mị nói thế thì cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Tô Hồng Mị cũng biết bọn họ đó chứ. Bọn họ cảm thấy thật nở mày nở mặt.
Trần Triệu Dương thấy Tô Hồng Mị nói chuyện với đám Hồ Đại Quân thì anh cũng không nói gì thêm, anh ngồi bên cạnh lẳng lặng uống rượu và hút thuốc.
Tô Hồng Mị vừa uống xong ly rượu thứ hai thì lúc này Tiểu Mã đẩy cửa phòng và đi vào, theo sau Tiểu Mã là mấy cô em ăn mặc vô cùng sexy xinh đẹp.
Mấy cô gái này vừa vào nhìn thấy bên trong gian phòng là một đám đàn ông hết sức hèn mọn thì mặt mày bắt đầu nhăn nhó.
Mấy cô em còn tưởng đã được gặp khách quý chứ, không ngờ lại là đám đàn ông này, hơn nữa, còn có một người mặc đồng phục bảo vệ.
"Phải phục vụ những người này thật sao?"
Lúc này có một cô gái hừ nhẹ nói: một đám hèn mọn chả "béo bở" gì cả!
"Tôi không thèm đâu,
Bốp!
Cô gái đó vừa dứt lời thì ăn ngay một cái tát của Tiểu Mã.
"Cô vừa nói gì đó hả? Cô có biết những người ở đây đều là khách quý không? Cô còn dám nói linh tinh tôi vả nát mồm cô đấy!", Tiểu Mã tức giận mảng.
Cô gái vừa ăn một bạt tai thì lập tức ngoan ngoãn im miệng.
"Tiếp đãi cho tốt vào, tối nay tất cả những người ở đây đều là khách quý, nếu có người nào sơ xuất, tôi sẽ không tha cho người đó. Còn về tiền bạc thì tôi chả thiếu cho các cô đâu".
Tô Hồng Mị cũng biết suy nghĩ của mấy cô gái này, cô ta đanh mặt cảnh cáo.
"Những người này đều là anh em của anh Dương, nếu mấy cô không phục vụ chu đáo sau này cuốn gói khỏi quán bar Dạ Mị đi!", Tiểu Mã cũng đe doạ mấy cô gái.
"Còn nếu không bằng lòng thì bây giờ có thể ra ngoài, tôi không ép buộc ai cả", Tô Hồng Mị lạnh nhạt nói.
"Hì hì, thì ra là anh em của anh Dương". "Anh trai trông anh thật cường tráng".
"Anh đẹp trai ơi, em uống với anh nhé. Anh em của anh Dương thì chính là khách quý rồi!"
Mấy cô em tiếp rượu cũng có mắt nhìn lảm, vừa nghe là anh em của anh Dương thì chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô cùng niềm nở.
Mấy cô em cũng biết, ở quán bar Dạ Mị này, người quyết định mọi chuyện không phải là Tô Hồng Mị, mà chính là người đàn ông tên anh Dương này đây.
"À đúng rồi, mấy anh làm gì thế?"
"Bảo... bảo vệ".
Hồ Đại Quân có chút tự ti nói.
"Làm bảo vệ cũng tốt lắm! Cảm thấy an toàn hẳn ra"
"Em cũng muốn tìm một người bạn trai làm bảo vệ đây".
"Em cũng thế".
Mấy cô em vừa cười vừa nói.
Có bao giờ đám Hồ Đại Quân gặp cảnh này đâu, lúc này người ta nhiệt tình như thế, bọn họ lại có chút hoang mang. Nhưng dù sao đi nữa cả đám cũng cảm thấy sướng muốn chết, vô cùng nở mày nở mặt luôn.
Thường ngày, bọn họ đi ăn ở quán, bà chủ người ta còn ứ thèm nhìn thẳng mặt họ chứ chẳng cần bàn đến mấy cô gái
khác. Hôm nay bọn họ lại được mấy cô em xinh đẹp này xem trọng như thế, còn khen không ngớt lời nữa.
Lần đầu trong đời cảm thấy được tôn trọng, được người đẹp khen thì còn gì bằng nữa chứ.
Trần Triệu Dương lặng lẽ nhìn đám Hồ Đại Quân vui vẻ uống rượu. Dù sao cả đám bảo vệ cũng chưa ai kết hôn, vẫn là một đám cẩu độc thân, có nói chuyện đưa đẩy với mấy cô em cũng chẳng sao cả. Hơn nữa lỡ như có sơ múi được gì cũng là anh tình em nguyện mà thôi.
Lúc này Tô Hồng lần nắm tay Trần Triệu Dương, ném cho anh một ánh mắt quyến rũ nói: "Em trai à, giờ có muốn người ta ứ ừ với cưng không hở? Chúng ta đi vào phòng, vừa uống rượu vừa nói chuyện nhé?"
Trần Triệu Dương nhìn dáng vẻ muốn "ăn tươi nuốt sống" người ta của Tô Hồng Mị thì toàn thân nổi hết cả da gà.
Một người đàn ông bình thường như Trần Triệu Dương biết mình chẳng thể chống cự được kiểu phụ nữ như Tô Hồng Mị. Cô ta cứ ba lần bốn lượt như thế, sớm muộn gì mình không giữ thân nổi.
"Tôi còn phải uống rượu với mấy người anh em của tôi", Trần Triệu Dương cười nói.
"Các anh em ơi, giờ tôi đưa anh Dương các cậu đi, các cậu có ý kiến gì không?", Tô Hồng Mị cười hỏi.
"Không có".
"Đưa đi đi".
Đám người Hồ Đại Quân lập tức đáp lại.
"Nhưng cậu ấy bảo cậu ấy phải uống rượu với mấy cậu kìa!", Tô Hồng Mị có chút tủi hờn nói: "Bây giờ cậu ấy không muốn đi với tôi".
"Đừng thế chứ!"
"Anh Dương, anh đi nhanh đi, đừng làm phiền bọn em".
"Ai thèm uống rượu với thằng đực rựa chứ".
“Nhanh lên!"