Trần Triệu Dương đương nhiên không biết những người này nghĩ gì, anh và Giang Tử Phong đến phía sau để nhanh chóng hoàn thành một số thủ tục.
Nói cách khác, từ giờ trở đi, miếng đất Hồ Lộc Minh hoàn toàn thuộc về Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương có được quyền sở hữu miếng đất này, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất là anh cũng đã có căn cứ thuộc về mình ở thành phố Nam Hải.
“Đại ca, thật sự xin lỗi, vừa rồi suýt nữa đã để người nhà họ Ngụy thành công”, làm xong mọi thủ tục, Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong quay về xe, Giang Tử Phong cứ cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi.
“Không sao, hiện tại kết quả tốt là được rồi!”, Trần Triệu Dương híp mắt cười.
Thật ra, anh hoàn toàn không cần chỉ nhiều tiền như vậy. để mua miếng đất này, nếu như không phải vì nhà họ Ngụy, có lẽ anh chỉ cần bỏ ra hơn 8 tỷ là mua được rồi.
Thế nhưng, nếu không có chuyện gì xảy ra, Trần Triệu Dương sẽ sớm đến thành phố Vân Hải, dù sao thì ở đó cũng còn không ít ân oán cần giải quyết.
Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng của Trần Triệu Dương lập tức nở nụ cười tàn nhãn.
Đến lúc đó Trần Triệu Dương anh sẽ khiến nhà họ Ngụy bồi thường tổn thất cho mình.
Mặc dù Giang Tử Phong biết kết quả cuối cùng tốt đẹp, nhưng cậu ấy vẫn tự trách bản thân mình.
“Nếu cậu đã áy náy như thế thì tôi sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ, tìm người dọn dẹp biệt thự ở Hồ Lộc Minh, có lẽ không lâu nữa, sẽ có vài người bạn của tôi tới đây, sẽ có người sống ở đó”, Trần Triệu Dương thấy tâm trạng của Giang Tử Phong không tốt lắm, lập tức giao cho cậu ấy một nhiệm VỤ.
“Được, không thành vấn đề!", sau khi nghe Trần Triệu Dương nói, Giang Tử Phong lập tức hứa hẹn.
“Đúng rồi, sắp tới cậu giúp tôi để ý một thứ, xem nó có năm trong tay ai không, nếu có, phải thông báo cho tôi ngay. lập tức”, Trần Triệu Dương nói rồi liền gửi ảnh hộp ngọc bí mật mình chụp bằng điện thoại cho Giang Tử Phong.
“Đại ca yên tâm, nhà họ Giang chúng em biết rõ nhất thông tin về các phiên đấu giá, chỉ cần có loại hộp ngọc như thế này, chắc chắn em sẽ báo lại với anh ngay lập tức”,Giang Tử Phong nhìn bức ảnh trong tay một lúc, trịnh trọng nói.
“Không chắc là sẽ đấu giá, nên chú ý cả những chỗ khác nữa”, sau đó Trần Triệu Dương dặn dò Giang Tử Phong.
Dù sao thì hộp ngọc này rất quan trọng với anh, dù là trái Bách Linh hay là tấm bản đồ kho báu chưa hoàn thiện kia nữa
Còn chưa đợi Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong kịp về đến nhà, điện thoại của Giang Tử Phong đã vang lên.
“Đại ca, Hứa Thiệu Phong mời chúng ta chơi một ván vào. ngày mai”, Giang Tử Phong nghe điện thoại, sau đó che điện thoại nói với Trần Triệu Dương.
“Đồng ý đi!", Trần Triệu Dương gật đầu, anh không hề sợ hãi, với trò chơi như vậy, chỉ mong là Hứa Thiệu Phong có thể cao tay một chút, nếu không thì đúng là khiến người khác quá thất vọng.
“Được, đại ca đã đồng ý rồi, chút nữa nhän địa chỉ và thời gian vào điện thoại của tôi”, Giang Tử Phong cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Trần Triệu Dương.
“Đại ca, ván lần này đều do Hứa Thiệu Phong mời, nhỡ hẳn ta gian lận thì làm thế nào bây giờ?”, Giang Tử Phong hơi do dự nói.
“Không sao, chỉ mong kỹ năng của hắn ta có thể tiến bộ hơn một chút, nếu không thì quá nhàm chán”, khóe miệng Trần Triệu Dương nở nụ cười kiêu ngạo.
Dù là kỹ năng như thế nào, cũng không thể trốn khỏi đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương, ngược lại anh còn muốn xem Hứa Thiệu Phong sẽ giở trò gì.
“Đại ca, cứ đi ngang qua như vậy sao?”, Giang Tử Phong nhìn biệt thự gần trong gang tấc, hỏi.
“Cậu đợi tôi ở trong xe một chút, tôi đi xem chị dâu cậu”, Trần Triệu Dương thật sự muốn nhìn xem hai người Nam. Cung Yến và Từ Tịnh Nhã sau khi dùng thuốc dưỡng da sẽ như thế nào.
“Được rồi, đại ca, anh đúng là người đàn ông tốt nhất thế giới, quan tâm chị dâu như thế cơ mà”, Giang Tử Phong ngưỡng nộ nói.
“Cái này cần cậu nói sao!”, Trần Triệu Dương thản nhiên đồng tình với lời khen ngợi này.