“Liên quan gì đến chị chứ", Nam Cung Yến đột nhiên bị nhắc đến thì lập tức liếc mắt, tức giận nói.
“Đừng có gấp, cái này không nói rõ được, chờ anh trở về rửa sạch quả đào mừng thọ này trở lại hình dạng ban đầu cho hai người xem thì hai người sẽ biết thôi", Trần Triệu Dương vội vàng đầu hàng, Tuyên Hoàng uy hiếp bằng chuyện này quả thật là có hiệu quả.
“Được, vậy mau trở về thôi", Nam Cung Yến không muốn nói thêm gì nữa, nhanh chóng túm Tuyên Hoàng lên xe.
Trần Triệu Dương nhanh chóng đuổi theo, lúc đi ngang qua một cái thùng rác, ngoại trừ quả đào mừng thọ ra, Trần Triệu Dương trực tiếp vứt hết những vật khác vào trong.
“Anh rể, mấy thứ kia nhìn cũng rất đẹp mắt, sao. _ lại vứt hết vậy? Những thứ đó không phải là đồ cổ sao?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương vứt hết mấy thứ nhỏ vụn lặt vặt kia đi, Tuyên Hoàng không nhịn được hỏi.
Trong nhận thức của c‹ đồ mà anh rể mua sao có thể không phải là đồ tốt chứ?
“Dù vậy thì cũng là thứ không đáng tiền, cũng chỉ là phép che mắt để mua được đào mừng thọ này thôi, nếu như em chỉ mua riêng quả đào mừng thọ này thì dựa vào mắt nhìn của những cửa hàng nhỏ này nhất định sẽ phát hiện ra được chỗ khác thường, đến lúc đó đoán chừng sẽ nâng giá lên cao tận trời, thậm chí có thể không bán cho chúng ta", lúc này Trần Triệu Dương giải thích.
“Còn có nhiều chuyện như vậy nữa sao", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Tuyên Hoàng lập tức mở †o hai mắt ra nhìn.
“Nếu không thì em cho rằng không có hai ba món nghề mà đi lăn lộn trên con đường này, sớm muộn gì cũng bị lừa đến không còn cả cái quần đùi", Trần Triệu Dương nói.
Lúc này vẻ mặt của Nam Cung Yến ngạc nhiên nhìn Trần Triệu Dương, cô phát hiện ra, càng ngày Trần Triệu Dương càng có nhiều thứ hay ho hơn, sao trước kia cô không phát hiện ra anh có tài như vậy chứ?
Tất nhiên năng lực nhận biết của Trần Triệu Dương cảm nhận được Nam Cung Yến đang quan sát anh, hiển nhiên là nhìn bằng ánh mắt sùng bái, điều này khiến cho Trần Triệu Dương vô cùng hưởng thụ.
Xem ra bản thân mình phải mau chóng đột phá lên võ đạo tông sư, nếu không thì chuyện này mình chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể...
Trên đường trở về, Trần Triệu Dương tiện đường mua một vài thứ, mang một đống đồ về nhà.
Sau khi trở về, trong lòng hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều tràn đầy mong đợi nhìn Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, sau khi điều chế nước thuốc xong thì mới thả quả đào mừng thọ kia vào trong nước thuốc.
Sau khi bỏ đào mừng thọ vào, nước thuốc bắt đầu từ từ thấm vào trong, sau đó bên ngoài của đào. mừng thọ bắt đầu nổi lên từng cái bong bóng nhỏ.
Trần Triệu Dương tỉ mỉ chú ý quá trình thanh tẩy đào mừng thọ bằng đôi mắt nhìn xuyên thấu, đợi đến sau khi mấy thứ bẩn thỉu ở mặt ngoài của đào mừng thọ được rửa sạch hết, Trần Triệu Dương nhanh chóng vớt đào mừng thọ ra, thả vào trong một cái chậu khác.
“Đã xong chưa?”, sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương vớt nó ra ngoài, Tuyên Hoàng gấp gáp hỏi.
“Vẫn chưa xong đâu, đừng có gấp", Trần Triệu Dương lắc đầu.
Sau đó, trong lòng Trần Triệu Dương khế động, lúc này anh đang bao phủ quả đào mừng thọ bằng đôi mắt nhìn xuyên thấu màu xanh biếc của mình. Đào mừng thọ được thanh tẩy xong đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng mà dưới luồng ánh sáng màu xanh đậm thì bên ngoài của quả đào mừng thọ này bắt đầu xảy ra một chút biến hóa.
Sau khi Trần Triệu Dương cảm nhận được quả đào mừng thọ này biến hóa xong thì nhất thời trong lòng khiếp sợ không thôi.