"Haizz, khi nào mới mạnh được như Trần Triệu Dương đây? Đến lúc đó sẽ không cần ngồi ru rú trong xe nữa", nhìn theo bóng lưng của Trần Triệu Dương, Dương Lệ lẩm bẩm với vẻ lạc lõng.
Nghe thấy câu nói của Dương Lệ, Từ Tịnh Nhã cũng đồng cảm gật đầu.
Mỗi khi cần chiến đấu, Trần Triệu Dương luôn dàn xếp chu đáo cho bọn họ, nếu chính bọn họ cũng có thực lực thì sẽ không phải như bây giờ.
Tất nhiên là Trần Triệu Dương không biết bọn họ đang nghĩ gì, chỉ một lát là anh đã tới trước cổng nhà họ Ngụy.
"Dừng lại! Mày là ai? Không biết đây là nhà họ Ngụy sao? Cút đi mau lên", Trần Triệu Dương đang chuẩn bị xông vào thì tiếng quát tháo vọng ra từ bên trong.
"Đúng nhà họ Ngụy là được rồi, tao đang tìm nhà họ Ngụy đây", Trần Triệu Dương nhếch môi cười lạnh lùng, sau đó đi thẳng tới trước cổng.
"Biết là nhà họ Ngụy mà còn tới gây chuyện, xem ra mày không biết kết cục khi chọc giận nhà họ Ngụy rồi.
Hiện giờ tao cho mày một cơ hội, cút đi mau lên, nếu không thì mày tiêu đời đấy", bảo vệ ở cổng vô cùng hách dịch, hiển nhiên ở thành phố Vân Hải, chưa từng có người dám xông thẳng vào nhà họ Ngụy như thế.
Trần Triệu Dương không trả lời, anh đá thẳng một cú vào cánh cổng, khiến nó bay ra ngoài như một tờ giấy.
Bảo vệ ở cửa không thể ngờ được rằng lại có người dám đạp cổng, càng không ngờ người đó lại khỏe như thế, đạp một phát mà cổng bay đi luôn.
Thế là tên bảo vệ đó bị cổng văng trúng và bay ra ngoài, ngã văng xuống đất rồi ngất xỉu tại chỗ.
Tiếng động ở cổng lập tức thu hút người nhà họ Ngụy, một nhóm người chạy ra, thấy cánh cổng bị
đạp đổ, ai nấy đều tức giận không thôi.
"Thằng ranh, mày là ai? Dám đến nhà họ Ngụy gây chuyện, chán sống rồi sao?"
"Hỏi làm cái gì? Giết luôn đi".
"Dám phá cổng nhà họ Ngụy chúng ta, giết hắn cũng không đủ để hả giận".
Đám đệ tử nhà họ Ngụy phãn nộ gào lên, chỉ muốn xông lên xé xác Trần Triệu Dương.
Chỉ có điều vẫn có một số người nhận ra đó là Trần Triệu Dương, bèn lẳng lặng đi thông báo cho những người có quyền hành trong gia tộc.
"Hừ, tao bắt nạt chúng mày đấy, có giỏi thì lên giết tao đi!", Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó anh chắp tay sau lưng rồi bước vào trong, thong thả như đang đi dạo phố.
"Ngông cuồng, chết đỉ!", lúc này, một người khá nóng tính hét to lên, giáng một đấm về phía Trần Triệu Dương.
"Phục Hổ Quyền của anh Ngụy Nguyên lại tiến bộ rồi, lợi hại thật đó".
"Thăng kia sẽ bị đánh bể đầu mất". "Anh Ngụy Nguyên, giết hắn!"