Trần Triệu Dương không ngớt lời mắng chửi khiến những người xung quanh cảm thấy rất sảng khoái, đặc biệt là những gia tộc khác bị nhà họ Diệp chèn ép nhiều năm.
“Cậu...”, Diệp Thiên Nam tức đến mức sắp nổ tung rồi, điều này quả thật khiến ông ta không tránh khỏi căm phẫn, nhiều năm như vậy chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như thế này, huống chỉ lại còn bị lăng mạ thẳng mặt như thế này nữa.
Nhưng Trần Triệu Dương này không chỉ măng chửi ngay. trước mặt Diệp Thiên Nam, mà còn khiến ông ta xấu hổ trước mặt rất nhiều người.
“Cậu cái gì mà cậu? Rốt cuộc có muốn đánh nữa không?””, Trần Triệu Dương hỏi không chút nể nang.
“Đây là cậu ép tôi đấ rồi nén giận nói.
Diệp Thiên Nam hít sâu mấy hơi
“Ông có chiêu thức gì thì mau dùng hết đi, nếu không ông không còn cơ hội nào để dùng đâu đấy”, Trần Triệu Dương liên tiếp khiêu khích ông ta, chẳng qua là để cho Diệp Thiên Nam thể hiện ra hết thực lực cùng anh đánh một trận thỏa thích.
Thành thật mà nói, vừa rồi anh đánh vẫn chưa đã.
“Cậu có biết nhà họ Diệp chúng tôi xuất thân như thế nào không?”, Diệp Thiên Nam từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu đỏ tươi, không vội vàng uống nó mà hỏi Trần Triệu Dương.
“Làm sao tôi biết được? Nói nhanh đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy”, Trần Triệu Dương có chút mất kiên nhẫn nói.
Viên thuốc này hiển nhiên là loại thuốc cường hóa hoặc tiềm tàng sinh lực nhưng Trần Triệu Dương không hề hoảng sợ, ngược lại anh rất muốn biết sau khi ông ta uống nó vào thì sức mạnh sẽ đạt đến mức nào.
“Nhà họ Diệp chúng tôi thực ra không phải là người ở Nam Hải. Tôi nói thật với cậu, người phía sau làm hậu thuẫn cho chúng tôi chính là võ đạo thế gia - nhà họ Phùng”.
Lúc Diệp Thiên Nam nói lời này, trên mặt có chút kiêu ngạo, tất nhiên nhà họ Phùng vô cùng có tiếng.
“Cái gì? Hóa ra là người nhà họ Phùng”.
“Nhà họ Phùng rất lợi hại sao? Còn nữa, cái gì là võ đạo thế gia?”
“Võ đạo thế gia là có ít nhất ba thiên tiên đại thành và ít nhất năm thiên tiên tiểu thành trở lên. Về phần võ giả thì cũng phải 20 người trở lên".
“Vậy chẳng phải nhà họ Phùng này rất mạnh sao?”
“Đương nhiên là nhà họ Phùng rất lợi hại rồi. Nhà họ Phùng không chỉ có võ giả thiên tiên đại thành mà người ta còn đồn rằng nhà họ còn có võ giả thiên tiên đại viên mãn”.
Khi những người xung quanh nghe được lời Diệp Thiên Nam nói thì đều không tránh khỏi kinh ngạc.
Những người biết về nhà họ Phùng bät đầu phổ cập cho những người chưa biết.
Lúc này, bọn họ mới chợt hiểu ra, chẳng trách nhà họ Diệp phát triển nhanh như vậy, hóa ra sau lưng còn có sự hậu thuẫn của võ đạo thế gia.
Hơn nữa, nhà họ Phùng này cũng không phải là một võ đạo thế gia bình thường, có thể nói là đệ nhất thiên hạ, tuy không phải là những người đứng đầu nhưng cũng không kém là bao.
“Nhà họ Phùng, thật ngại quá, tôi không quen biết”, Trần Triệu Dương cười chế nhạo, anh càng không quan tâm sau lưng nhà họ Diệp là ai.
“Cái gì? Cậu đến nhà họ Phùng cũng không nể mặt sao? Lế nào cậu thật sự cho rằng mình là vô địch thiên hạ ư?”, Diệp Thiên Nam không ngờ Trần Triệu Dương lại ngạo mạn như vậy, hơn nữa còn xúc phạm đến vùng đất võ đạo.
“Nhà họ Phùng là cái thá gì? Dựa vào đâu tôi phải nể mặt? Được rồi, nếu đây là chỗ dựa của ông thì ông có thể mỉm cười nơi chín suối rồi”, Trần Triệu Dương chế nhạo, đồng thời chuẩn bị ra tay.
“Trần Triệu Dương, cậu muốn cá chết lưới rách mới chịu sao? Đừng ép tôi!", lúc này, Diệp Thiên Nam có chút cuồng loạn, không ngờ ông ta đã nói ra chỗ dựa lớn nhất của mình rồi mà Trần Triệu Dương vẫn không hề quan tâm.
“Xin lỗi, cá nhất định phải chết, nhưng lưới sẽ không rách”, dứt lời, Trần Triệu Dương không muốn nhiều lời với Diệp "Thiên Nam, bóng người lóe lên, quét về phía ông ta.
Trong mắt Diệp Thiên Nam hiện lên vẻ điên cuồng, không chút do dự trực tiếp nhét viên thuốc đỏ tươi đó vào trong miệng.
“Haha... Tôi, Diệp Thiên Nam cũng thuộc thế hệ anh hùng hào kiệt. Không ngờ lại âu ép đến mức này”, sau khi Diệp Thiên Nam uống viên thuốc đó vào thì lập tức cười điên cuồng.