Hứa Mỹ Tình vẫn đang nôn trong nhà vệ sinh, Trần Triệu Dương chỉ đành lấy vài tờ giấy lau qua loa cái quần của mình.
Đợi đến khi anh lau sạch rồi thì không nghe thấy tiếng của Hứa Mỹ Tình nữa.
Đợi một lúc sau, Trần Triệu Dương lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Trần Triệu Dương chạy vội vào trong, vừa mở cửa nhà vệ sinh thì đúng lúc Hứa Mỹ Tình từ trong đi ra ngoài.
Hai người đâm thẳng vào nhau.
Bộp!
Điều không ngờ đến là cả hai người đều ngã vật ra sau. Cũng may, Trần Triệu Dương nhanh nhẹn xoay người lại, để mình ngã xuống đất trước rồi sau đó lấy mình làm đệm lót
cho Hứa Mỹ Tình.
Hứa Mỹ Tình ngã vào ngực Trần Triệu Dương, cô ấy lồm cồm bò dậy nhìn anh một cái rồi nở một nụ cười.
“Trần Triệu Dương”.
Hứa Mỹ Tình nhìn anh chằm chăm. “Hả?”
“Chị đây có xinh đẹp không?”
Hứa Mỹ Tình hỏi.
“Đẹp!”
“Đẹp chỗ nào?”
Cô hỏi đến cùng.
“Chỗ nào cũng đẹp”.
“Không tính, tôi hỏi là cậu thấy chỗ nào trên người tôi đẹp. nhất”.
Hứa Mỹ Tình nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương rồi cười một cách ngốc nghếch: “Nếu cậu nói được, chị đây sẽ thưởng cậu một cái hôn, cậu có biết tôi hài lòng nhất với bộ phận nào trên cơ thể không?”
Trần Triệu Dương nghĩ một lúc rồi nói một cách yếu ớt: “Chân?”
“Chụt!”
Trần Triệu Dương vừa nói xong thì Hứa Mỹ Tình đã hôn một cái giòn tan trên má anh.
“Thông minh”.
Hứa Mỹ Tình cười.
Cô ấy vừa hôn xong thì cứ vừa cười một cách ngốc nghếch vừa nhìn chăm chăm Trần Triệu Dương.
Anh nhìn thấy nụ cười này thì không biết làm sao. “Đồ đểu này ~ cậu muốn làm gì?”
Hứa Mỹ Tình hỏi.
“Ừn.
Trần Triệu Dương gật đầu.
“Haha, đồ đểu này!”
Hứa Mỹ Tình nói xong thì lại năm xuống.
Trần Triệu Dương thấy cô ấy năm xuống như vậy thì nghĩ thầm trong lòng, cô ấy có ý gì cơ chứ?
Lế nào là ngầm đồng ý sao?
“Cậu còn không đỡ tôi dậy sao, chúng ta cùng nhau tắm nào”, Hứa Mỹ Tình trách móc.
Chúng ta?
Tắm?
Trần Triệu Dương đơ người.
Lời bóng gió này quá rõ ràng rồi.
Trần Triệu Dương chuẩn bị đỡ Hứa Mỹ Tình dậy. Cộc! Cộc! Cộc!
Đúng vào lúc này thì có tiếng gõ cửa vọng vào từ bên ngoài.
“Hơn nửa đêm rồi, ai còn đến gõ cửa chứ?” Trần Triệu Dương hỏi.
“Không biết, đừng quan tâm”.
Hứa Mỹ Tình nhẹ giọng: “Mau đỡ chị đây dậy đi”.
“Hứa Mỹ Tình, người đàn bà dâm đãng này, mau mở cửa ra. Ông đây biết cô dẫn trai về nhà, con mụ dâm đãng, mau mở cửa ra cho ông”.
Từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói thô lỗ.
Hứa Mỹ Tình nghe được tiếng nói này thì mắng: “Đúng là âm hồn không tan”.
“Chị, ai thế?”
Trần Triệu Dương tò mò.
“Không cần quan tâm đ ến hắn ta”.
Hứa Mỹ Tình nhẹ giọng: “Cậu đỡ tôi dậy đã”. “Được thôi”.
Trần Triệu Dương cười.
Bịch!
Nhưng đúng lúc này, cửa nhà Hứa Mỹ Tình đã bị người ta đẩy ra.
Cửa bị mở ra, Trần Triệu Dương liền nhìn thấy một người cầm theo rìu chữa cháy xông vào cùng vài người khác.