"He he".
Nghe Chu Thịnh Long nói vậy, đám người xung quanh đều lộ ra nụ cười dâm đãng.
Hứa Mỹ Tình nhìn thấy gương mặt của bọn họ liền cảm thấy ghê tởm.
"Nếu mà không đồng ý, thì đừng trách tao ra tay".
Chu Thịnh Long đột nhiên trầm giọng, cầm lấy chiếc rìu bên cạnh, tay vịn của ghế đã bị hắn chém gấy rồi.
"Chu Thịnh Long, anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi".
Hứa Mỹ Tình nghiến răng mắng mỏ.
Chu Thịnh Long nheo mắt cười đắc ý, nói: "Hứa Mỹ Tình, đừng có nghĩ ly hôn là có thể thoát khỏi tao, tao nói cho mày biết, không có chuyện đó đâu! Cả đời này tao sẽ bám theo mày". "Anh... Anh....
Hứa Mỹ Tình nhìn Chu Thịnh Long, tức giận tới mức không nói lên lời.
Lúc này, Trần Triệu Dương liền kéo Hứa Mỹ Tình ra phía sau.
"Hứa Mỹ Tình, để cho tôi giải quyết". Trần Triệu Dương nói với cô.
Trần Triệu Dương cũng đã lờ mờ hiểu ra câu chuyện như thế nào, Chu Thịnh Long ly hôn với Hứa Mỹ Tình, thấy Hứa Mỹ Tình xinh đẹp như vậy nên vẫn không từ bỏ. Không những h@m muốn vẫn còn, mà hẳn còn muốn tài sản của cô nữa. Hơn nữa hắn cũng không xem cô là con người, bắt Hứa Mỹ Tình lên giường với những người khác.
Đối với loại đàn ông thế này, Trần Triệu Dương chỉ có thể nói, đến cặn bã cũng không bằng.
"Trần Triệu Dương, anh ta có rìu đó". Hứa Mỹ Tình nhỏ giọng nhắc nhở.
Trần Triệu Dương vỗ vai an ủi cô: "Có tôi ở đây, không cần lo".
Hứa Mỹ Tình thấy nụ cười của Trần Triệu Dương, cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Lúc trước trong bữa tiệc tối hôm đó, Trần Triệu Dương cũng nói như vậy với cô.
Trần Triệu Dương đứng chản phía trước, Chu Thịnh Long liền đưa chiếc rìu lên lắc lắc trước mắt anh, đắc ý nói: "Ồồ, không làm rùa rụt cổ nữa rồi hả, cuối cùng thì cũng giống một thằng đàn ông rồi? Thẵng nhãi, tao nói cho mày biết, hôm nay gặp bọn tao là mày xui xẻo rồi. Tóm lại, hôm nay con đàn bà này mà không chịu ký giấy và quay lại với tao, tao sẽ không tha cho mày".
Chu Thịnh Long vừa nói vừa cầm lấy mặt lưng chiếc rìu gõ gõ lên vai Trần Triệu Dương, nói: "Mày cũng sẽ không thoát được đâu".
Nhìn thấy hành động này của hẳn, đám người xung quanh bắt đầu bật cười.
"Cút!". Trần Triệu Dương đanh giọng đáp. "Cái gì?"
Chu Thịnh Long lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng hắn chưa nghe rõ lời Trần Triệu Dương vừa nói.
"Cút càng xa càng tốt".
Trần Triệu Dương trầm giọng.
Hơ!
"Anh Chu, nó bắt chúng ta cút kìa".
"Mẹ kiếp, cút cái đầu mày".
"Đừng phí lời với nó nữa. Đập chết nó đi!"
Thấy bộ dạng này của Trần Triệu Dương, bọn họ không phục chút nào.
Bọn họ vốn nghĩ Trần Triệu Dương bị bắt quả tang thế này, Chu Thịnh Long lại còn có rìu, cộng thêm việc đám bọn họ đông như vậy, đáng nhẽ Trần Triệu Dương phải bị dọa tới mức tè ra quần chứ, hơn nữa Hứa Mỹ Tình cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Chỉ là bọn họ không ngờ được, Trần Triệu Dương không những không sợ, mà người lại còn huênh hoang như thế.
"Mẹ kiếp, mày nghĩ tao không dám chém mày à?" Chu Thịnh Long khó chịu nói.
"Còn không cút đi thì đừng có trách".
Trần Triệu Dương đáp.
"Chết tiệt!"
Chu Thịnh Long nghe thấy vậy dường như bị đả kích nặng nề, cầm lấy rìu xông về phía Trần Triệu Dương, chỉ có điều hẳn dùng mặt lưng của chiếc rìu.
Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền sợ hãi.
"Thình thịch!
Chỉ có điều, chiếc rìu trong tay hắn chưa kịp chạm vào cơ thể của Trần Triệu Dương, anh đã ra tay rồi.
Trần Triệu Dương giơ một nắm đấm, đánh trúng mặt Chu Thịnh Long, chiếc rìu của hắn còn chưa kịp chạm tới người anh thì hẳn đã bị đánh văng ra ngoài rồi.