Trần Triệu Dương chỉ liếc qua anh ta, trực tiếp rời một cái ghế, đặt mông ngồi xuống, vắt chân lên, bắt đầu chơi điện thoại.
“Anh à, anh làm gì vậy?”, nhân viên đó đi tới, mở miệng hỏi.
“À, anh cứ làm việc của anh đi, tôi không làm gì cả, chỉ ở đây chờ bạn thôi, người đó sắp tới rồi”, Trần Triệu Dương cười rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Mặc dù nhân viên đó có chút nghi ngờ và cảnh giác, nhưng người ta cũng không làm gì nên anh ta cũng chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.
Rất nhanh, bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới. Sau đó, một người đàn ông trẻ trông rất đẹp trai, ăn mặc thời thượng đi vào.
Nhân viên đó nhìn thấy người đi tới, trước mắt lập tức sáng lên, nhưng cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng chờ đợi.
“Anh chính là Trần Triệu Dương? Đi thôi, đi với tôi”, người đàn ông trẻ đó đi tới trước mặt Trân Triệu Dương, nói với anh vô cùng phách lối.
“Cậu là ai?”, Trần Triệu Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, nói bằng giọng vô cùng lạnh lùng.
“Cái gì?”, thấy Trần Triệu Dương nói chuyện như vậy, người đàn ông lập tức ngây ngẩn, sau đó mặt cũng sầm xuống, hung hăng nhìn Trần Triệu Dương: “Thằng kia, mày. phải biết, đây là thủ đô, là địa bàn của bọn tao, ở đây đừng có mà ngang ngược với tao, biết chưa?”
“Ồ? Cậu trâu bò vậy hả? Người nhà cậu có biết không?” Trân Triệu Dương cười lạnh, sau đó chậm rãi đứng dậy, chất vấn anh ta.
“Mày tự tìm cái chết”, người đàn ông đó thay đổi sắc mặt, hung hăng đánh một quyền lên mặt Trần Triệu Dương. Một quyền này nén giận mà đánh ra, dùng hết sức. Nếu là người bình thường, sợ rằng đã bị quyền này đánh cho chấn thương sọ não.
Ánh mắt Trân Triệu Dương trở nên lạnh lẽo, người này lại ra tay tàn nhãn như vậy.
“Trong tiệm không được đánh nhau”, ngay lúc Trân Triệu Dương định ra tay dạy dỗ người kia, lại có tiếng nói truyền tới.
Người đàn ông kia vốn đang hung hăng, sau khi nghe. xong, nắm đấm lập tức dừng lại, sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không ra tay nữa.
“May mà mày tốt số, nếu ra ngoài, mày nhất định sẽ bị đánh chết”, anh ta hừ lạnh rồi xoay người đi ra khỏi tiệm.
“Anh cứu cậu ta một mạng rồi đấy”, Trần Triệu Dương cũng không để bụng, sau đó quay về phía nhân viên trong tiệm, cười nói.
Nhân viên đó há miệng, nhìn Trần Triệu Dương rời đi. Nhất thời, anh ta không biết nói gì cả. Người này đúng là đáng ghét, sớm biết vậy đã không cản rồi.
Sau khi rời khỏi đó, Trân Triệu Dương thấy tên kia đang ngồi trên một chiếc xe ở trước cửa. Trần Triệu Dương không khách khí, trực tiếp mở cửa xe ngồi lên xe.
“Thằng kia, mày không sợ tao kéo mày đến chỗ vắng vẻ, đánh mày tàn phế luôn sao?”, Đoàn Thiên Thuy không ngờ Trần Triệu Dương lại cứ như vậy ngồi vào xe mình, có hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc hỏi.
“Cậu? Ha... Cậu dám sao?”, Trần Triệu Dương cười nhạo. anh ta, sau đó chuyển xuống ghế sau, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Khốn kiếp, mày cho là tao không dám à?”, sắc mặt Đoàn Thiên Thuy vô cùng khó coi, siết chặt nắm đấm, hận không thể đánh bẹp Trần Triệu Dương.
Nhưng Trần Triệu Dương lại không trả lời, cứ như vậy nhắm mắt lại, trông rất bình thản.
Nhìn bộ dạng dửng dưng đó của Trần Triệu Dương, Đoàn Thiên Thuy bị chọc tức. Anh ta đánh tay lái, đi về phía xa, vừa lái xe vừa quan sát Trần Triệu Dương qua kính chiếu hậu, thỉnh thoảng trong mắt lại hiện lên vẻ kỳ quái.