Vừa rồi bọn họ vụng trộm tiến vào, bây giờ bị phát hiện, đúng là có chút xấu hổ.
"Trần gia, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta đi ra ngoài trước?”, lúc này Tăng Kim Lai bất đắc dĩ hỏi.
"Không cần”, Trần Triệu Dương cũng đã phát hiện ra quản gia đang chạy nhanh đến, liền lắc đầu nói.
"Nhanh chóng đi ra ngoài cho tôi, nhà họ Hứa không phải là nơi người nghèo như các anh có thể đến, cũng không biết tự nhìn lại mình xem có tư cách đi vào không à?”, hai tên bảo vệ kia đã đi tới trước mặt hai người Trần Triệu Dương, hung dữ nói.
"Nói chuyện chú ý một chút cho tôi, không phải lời gì cũng có thể tùy tiện nói, cũng không phải người nào. cũng đều có thể đắc tội được đâu”, sắc mặt Tăng Kim Lai lập tức âm trầm hẳn xuống, sau đó lạnh lùng nói.
"Ôi trời, còn ra vẻ với tôi ư, có tin bây giờ tôi bắt hai người lại, tố cáo hai người tội tự tiện xông vào nhà dân, hai người sẽ xong đời đấy”, hai tên bảo vệ nghe xong, lập tức giận dữ rồi uy hiếp.
"Ồ, thật sao? Cậu lợi hại như vậy? Sao tôi lại không biết?”, ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.
"Ông thì biết cái gì chứ, ông là cái thá gì?”, tên bảo vệ kia đang oai phong, nghe thấy giọng nói chất vấn rõ ràng không có ý tốt này, anh ta không cần suy nghĩ đã quát lại.
"Quản... Quản gia Lưu!”, một tên bảo vệ khác coi như thông minh, nghỉ ngờ xoay đầu lại, thấy là quản gia Lưu, anh ta liền bị dọa sợ, lắp bắp nói.
Tên bảo vệ cãi lại kia nghe vậy, bỗng nhiên giật mình, khi anh ta xoay đầu lại, vừa hay nhìn thấy quản gia Lưu đang nổi giận đùng đùng, khiến anh ta âm thầm kêu khổ trong lòng.
"Quản gia Lưu, vừa rồi không phải tôi nói ông, tôi đang nói bọn họ, đúng rồi, hai người kia vừa mới vụng trộm xâm nhập vào bên trong, bây giờ đã bị tôi bắt được”, tên bảo vệ kia cũng coi như phản ứng nhanh, lúc này liền bịa ra một lý do nói.
"Chàng trai này, vừa rồi là tôi không tốt, tôi ở chỗ này xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi, xin cậu tha thứ cho tôi, ông chủ nhà chúng tôi là vô tội, mong cậu nể mặt ông chủ lớn tuổi như vậy mà khám bệnh giúp ông ấy đi”, quản gia Lưu hung dữ nhìn tên bảo vệ này một cái, sau đó cúi đầu xuống với Trần Triệu Dương, thái độ cực kì thấp kém.
Lúc đầu Trần Triệu Dương cũng không tức giận lắm, bây giờ nhìn quản gia Lưu này có thái độ khiêm tốn như vậy, Trần Triệu Dương liền gật đầu.
"Không phải là tôi tự mình xông vào, tôi có quen biết với ông chủ và cô chủ nhà mấy người, chỉ là cô chủ ấy không nghe điện thoại thôi”, Trần Triệu Dương lại nhìn tên bảo vệ kia, sau đó thản nhiên nói.
Dù sao, trước kia anh cũng đã làm bảo vệ rồi, mặc dù tên bảo vệ này có chút quá đáng.
Tên bảo vệ kia cũng không phải đồ đần, nhìn thấy thái độ của quản gia Lưu đối với Trần Triệu Dương, lập tức kịp phản ứng, lần này thì xong thật rồi, ngay cả quản gia Lưu cũng phải đối xử với người ta như thế, mình có thể trêu chọc nổi sao?
"Vâng, tôi sai rồi, tôi không nên coi thường người khác”, tên bảo vệ kia nghe xong, lập tức vô cùng biết ơn, lúc này cảm kích nói.
Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, không nói gì nữa, trực tiếp đi vào.
Tăng Kim Lai cảm thấy cực kì thoải mái, lúc này cũng ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo. Sau khi vào, những người vừa mới lên tiếng trước đó bây giờ lại không có ai nói gì nữa, cả đám đều nhìn họ bằng ánh mắt quái dị.