xe đến hồ Kiều Than, nhưng họ không đi cùng nhau mà chia ra để tránh rút dây động rừng, bị người của Vu Thần Giáo phát hiện.
Khi bọn họ đến vị trí đã phân công từ trước thì trời cũng vừa sáng.
Không sai, theo kế hoạch thì bọn người Vu Thần Giáo sẽ bắt đầu hành động khi mặt trời vừa lên, lúc đó đốt lửa sẽ không gây chú ý, hơn nữa giờ này hầu hết ai cũng còn đang ngủ nên sẽ không bị phát hiện.
Cẩu Tử lái xe, Tật Phong ngồi ở ghế phó lái, còn Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến và Bạch Thấm ngồi ở hàng sau. Họ đều là những cường giả am hiểu về cận chiến nên đương nhiên sẽ hành động cùng nhau.
Còn về hồ Lộc Minh thì Trần Triệu Dương không hề lo lắng chút nào, dù sao có bốn vị lão giả ở đó, ai mà đến hồ Lộc Minh kiếm chuyện vào lúc này thì thất bại là cái chắc.
Ban đầu nhóm Thẩm Tu định hành động chung với nhóm Trần Triệu Dương vì dẫu sao Vu Thần Giáo này cũng không phải thứ tốt lành gì cho cam, nhưng anh không đồng ý, mục đích của anh khi làm nhiệm vụ lần này là rèn luyện cho họ.
Mặc dù Tật Phong và những người khác đã bắt đâu tu luyện nhưng họ vẫn chủ yếu dùng cách cũ vào giây phút chiến đấu, thế nên muốn họ chiến đấu như một võ giả thì nhất định phải rèn luyện thật nhiều.
Là người dẫn dắt tổ chức Huyết Lang đứng trên đỉnh thế giới ngầm quốc tế, Trần Triệu Dương hiểu rõ một điều răng nếu đặt bọn họ dưới sự bảo vệ của anh thì không có cách nào kích thích khả năng chiến đấu thực sự của họ và cũng không thể giúp họ chân chính trưởng thành.
Đúng như Nam Cung Yến đã nói, bản thân không thể bảo vệ được mọi người từng giây từng phút được, bọn họ phải học cách chiến đấu, đến cả một tổng giám đốc bá đạo như Nam Cung Yến cũng cần tự thân vận động thì không cần phải nói đến nhóm Tật Phong đã ấp ủ ngọn lửa trong lòng từ lâu.
Lúc sắp đến nơi, Trần Triệu Dương liên hệ với Hắc. Kiện. Cậu ta đã di chuyển, không một mực ở trong xe mà ẩn núp.
"Vừa nhận được một tin tức không tốt lắm, Hắc Kiện phát hiện đoạn đường quốc lộ trong phạm vi hai mươi kilomet có nhiều chỗ bị hư hỏng ở nhiều mức độ khác nhau, không thể lái qua, chúng ta phải bỏ xe lại đi bộ thôi", anh hơi bất đắc dĩ.
Mặc dù đã đoán trước được trên quốc lộ sẽ có đủ thứ chướng ngại vật nhưng Trần Triệu Dương vẫn không ngờ Vu Thần Giáo này quá là tỉ mỉ, lợi dụng đặc điểm ma quỷ lộng hành mà biến cả khu vực đường kính hai mươi kilomet này thành một vùng đất không người.
"Đi thôi”, Nam Cung Yến không chần chừ, mặc dù hai mươi kilomet nghe rất đáng sợ nhưng cô đã là võ giả Tiên Thiên, đi trên khoảng cách dài thế này không thành vấn đề.
Mọi người xuống xe bắt đầu đi bộ, Tật Phong và Cẩu Tử đeo hai cái balo lớn, bên trong chứa vũ khí bí mật do Trần Triệu Dương cung cấp.
Tuy Bạch Thấm rất tò mò vũ khí bí mật mà anh nói nghĩa là gì nhưng cũng không hỏi nhiều, đến lúc cuộc chiến bắt đầu là biết thôi.
Trong số bọn họ không có ai yếu kém, tốc độ đều rất nhanh, tăng tốc đi một đường chưa được nửa tiếng đã đến hồ Kiều Than.
Nhờ vào đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương, mọi người không cần phải giảm tốc giữa chừng mà vẫn duy trì tốc độ cao đến một vị trí cao gần hồ Kiều Than.
"Trước tiên mọi người núp ở đây chờ tín hiệu của tôi, lấy ống nhòm ra hết đi", Trân Triệu Dương dặn dò mọi người rồi nhìn về phía Nam Cung Yến, nói: "Vợ, em tự chú ý an toàn nhé".
"Được rồi, đừng dài dòng, đi nhanh rồi phát tín hiệu cho bọn em đĩ", cô lập tức thẹn thùng, không ngờ anh lại quan tâm với mỗi mình ngay trước mắt nhiều người như vậy, nhưng lòng cô vẫn cảm thấy thật ngọt ngào.