Phòng Vĩnh Tín chau mày lại khi nghe Dương Lệ nói vậy.
Còn Ngụy Thân cũng tỏ ra bực bội, lẽ nào kế sách mượn dao giết người sẽ thất bại ư?
“Cho dù có người đưa cậu tới nhưng không chuẩn bị quà cáp gì thì cũng không lịch sự đâu. Làm gì có ai đi dự tiệc cưới mà không mang quà cáp chứ?”, Ngụy Thân tiếp tục muốn tìm chỗ chết đây ma.
“Ai nói tôi không chuẩn bị quà mừng. Dĩ nhiên phải có rồi”, Trần Triệu Dương đang rầu vì lấy cớ gì để làm lý do gây sự, không ngờ được Ngụy Thân lại tự mình đưa tới cửa.
“Món quà mà tôi chuẩn bị có một không hai. Không ai ở đây có thể so bì được”, Trần Triệu Dương lau vết dầu mỡ trên miệng rồi lên tiếng nói.
Nghe anh nói vậy, những vị khách có mặt đều tỏ ra không phục. Dù gì quà họ tặng đều được lựa chọn rất kỹ càng, làm sao có thể không bằng quà của một tên nghèo rớt mồng tơi như anh?
“Ö? Cậu không ngại thì lấy ra thử xem”, Phòng Vĩnh Tín có vẻ tò mò, rốt cuộc là món quà gì mà lại có một không hai. Hơn nữa còn gây áp lực cho khách khứa có mặt tại hội trường.
“Cái này... Quà của tôi khá là bí mật, để nhiều người biết thì không hay lắm”, Trần Triệu Dương tỏ ra khó xử. Anh lắc đầu và nói.
“Haha, tôi thấy chắc là không chuẩn bị gì nên mới thoái thác đây mà”, Ngụy Thân cười lớn tiếng, sau đó chế nhạo nói.
“Đúng vậy. Có bản lĩnh thì lấy ra cho mọi người xem thử”.
“Gì mà bí mật, tôi thấy chắc là không có rồi”.
“Một nhân vật nhỏ còn vọng tưởng thông qua cách này thu hút sự chú ý của nhà họ Phòng à”.
“Tôi thấy cậu ta muốn loè thiên hạ mà thôi”.
Những vị khách khác cũng tỏ ra bất bình, dựa vào cái gì mà món quà đắt tiền họ tặng, lại không thể có được sự chú ý của người nhà họ Phòng. Cái tên khoác lác này lại làm được.
“Thằng ranh, mau đem quà ra đi. Đừng có lải nhải nữa. Có thì mau đem ra, không có thì cút!”, lúc này Phòng Văn Diệu tỏ ra bực bội, chỉ là một tên hề mà muốn kéo dài thời gian. Hắn ta không chờ được, nôn nóng muốn hoàn thành lễ đính hôn với Từ Tịnh Nhã.
“Được rồi. Vốn dĩ tôi còn muốn lén đưa cho anh. Nếu anh muốn mọi người đều biết thì tôi nói ra vậy”, nghe Phòng Văn Diệu nói vậy thì vẻ mặt của Trần Triệu Dương nhất thời lộ ra vẻ bất lực.
“Quà mừng của tôi chính là có thể giúp anh trị khỏi bệnh của mình”, Trần Triệu Dương lập tức tiến lên một bước, vẻ mặt hờ hững nói.
Vốn là muốn chờ xem trò cười của Trần Triệu Dương, họ cũng muốn xem thử anh đưa ra món quà như thế nào.
Nhưng khi nghe Trần Triệu Dương nói vậy, tất cả mọi người đều ngớ ra, tên xấu xa này đúng là gì cũng dám nói.