Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chính là thứ dùng để cầm máu, cực kì nhỏ, dày hơn sợi tóc một chút”, Trần Triệu Dương vội vàng khoát tay, mở miệng giải thích.

"Anh lấy ra đây, tôi xem một chút”, người đàn ông kia lại không hề buông lỏng chút nào, vẫn cảnh giác nói.

Trần Triệu Dương không nói thêm gì, mà cẩn thận mở vali của mình ra, mỗi một động tác đều cực kì chậm rãi, hiển nhiên là vì để cho đối phương bình tĩnh lại, nếu không một khi đối phương bắn trúng một nơi nào đó. trong máy bay, chỉ sợ toàn bộ người trong máy bay đều phải chết.

Đây cũng là nguyên nhân chính mà Trần Triệu Dương không dám hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù anh năm chắc có thể khống chế được đối phương ở khoảng cách xa, nhưng mà trên máy bay cũng không chỉ có một người này, chỉ cần có một tên lọt lưới, như vậy vẫn sẽ gây nguy hiểm làm máy bay rơi.

Cho nên, Trần Triệu Dương không dám mạo hiểm, dù sao nơi này cũng là trên không trung hàng chục nghìn mét, nhỡ may thật sự khiến đối phương kích hoạt bom, cho dù thực lực của anh có mạnh, chỉ sợ cũng không chống đỡ được loại chuyện với mức độ này.

"Chính là thứ này”, Trần Triệu Dương lấy hộp ngân châm giả ra, để lộ ngân châm đúng là chỉ dày hơn sợi tóc một chút ở bên trong.

Nhìn thấy hộp ngân châm này, phần tử khủng bố kia thở dài một hơi, cảnh giác trong lòng đã hơi thả lỏng một chút.

Dù sao, chỉ là một đồ vật nhỏ, cho dù để đối phương tùy tiện dùng, có thể gây ra được chuyện gì chứ?

"Đến đây đi”, phần tử khủng bố kia ra hiệu cho Trần Triệu Dương đi qua.

Anh sắp xếp ngân châm một chút, chậm rãi đi đến.

Mặc dù Trần Triệu Dương hành động ở chỗ này, nhưng đôi mắt xuyên thấu của anh đã thu hết toàn bộ tình hình trên máy bay lại, trong lòng anh vẫn đang lên kế hoạch dựa theo mọi chuyện xảy ra.

Trần Triệu Dương diễn rất giống, hoàn toàn là một bác sĩ nhát gan mà cố chấp, không để đối phương phải nghỉ ngờ.

"Ôi, bác sĩ, bụng của tôi đau quá”, ngay líc Trần Triệu Dương giúp tên xui xẻo kia châm cứu, Giang Tử Phong nhận được tín hiệu của Trần Triệu Dương đột nhiên mở miệng hô lên.

Chỉ là, kỹ xảo của cậu ấy thật sự quá dở, nhưng mà điều Trần Triệu Dương muốn cũng không phải là Giang Tử Phong diễn tốt bao nhiêu, mà là muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Quả nhiên, tiếng kêu thảm của Giang Tử Phong đã thu hút sự chú ý của tên cướp kia, đương nhiên, ngoại trừ tên phần tử khủng bố này ra, gần như tất cả mọi người trong khoang đều bị thu hút.

Nhìn đến đây, trong mắt Trần Triệu Dương hiện lên một vẻ lạnh lẽo, không chờ Giang Tử Phong lộ tẩy, hai tay của anh đột nhiên cầm lấy những ngân châm kia, sau đó ném mạnh về hướng ba tên cướp đó.

"Anh..."

Ba tên phần tử khủng bố kia đều ngây dại, ngay sau đó ngã rầm xuống mặt đất.

"Mọi người, xin đừng phát ra âm thanh gì, nếu không rất dễ thu hút sự chú ý của đám cướp ở khoang khác, chắc chắn trên máy bay của chúng ta vẫn còn cướp, cho. nên, mong mọi người tiếp tục giữ yên lặng”.

Ngay sau khi Trần Triệu Dương không chế được ba †ên cướp này, anh không chút do dự mà mở miệng hô lên với tất cả hành khách trong khoang thương gia.

Quả nhiên, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, các hành khách vốn định reo hò đều ngậm miệng lại, tràn ngập hy vọng nhìn anh.

"Mời mọi người ở yên vị trí không nên di chuyển, tôi sẽ đến một khoang khác để xem thế nào”, Trần Triệu Dương vốn còn muốn nghĩ biện pháp khác, thế nhưng tình huống ở khoang phổ thông đã không cho phép anh do dự nữa.

Lúc này Trần Triệu Dương nhanh chóng cầm máu cho người đàn ông bị thương kia, nói với Giang Tử Phong một tiếng rồi đi thẳng đến khoang phổ thông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK