“Tulle, ông mang nhiều người như vậy đến chỗ tôi làm gì?”, lúc này, Bazel không còn chút xíu nào ôn tồn lễ độ, mà mặt mày ông ta lạnh lẽo, không hề che giấu từng tia sát ý loé lên đáy mắt.
“Bazel, đừng vội vậy chứ, sao mỗi lần gặp là ông lại mang cái bộ mặt y kiểu tôi nợ ông mấy chục tỷ, làm như tôi quyt nợ tiền của ông”, kẻ cầm đầu là một người đàn ông gọi là Tulle, tuổi tác hắn ta xấp xỉ Bazel, chỉ khác là hắn ta nhìn có vẻ điềm tĩnh hơn Bazel nhiều, tất nhiêu đây cũng là một cao thủ.
“Ha ha ha..."
Những tên Tulle dẫn đến cười như thằng điên, dùng ánh mắt khiêu khích bỡn cợt nhìn vào đám Bazel.
Sắc mặt những người bên phe Bazel cũng khó coi, cả đám đều dõi mắt vào ông ta, tựa như chỉ đợi ông ta ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức xông lên quyết chiến.
“Không có việc gì à? Không có gì thì biến cho khuất mắt tôi đi, có ân oán gì, lát nữa vào bí cảnh giải quyết”, Bazel hít thở sâu, nuốt ngược cơn tức sắp trào ra khỏi cổ họng, âm u nhìn Tulle.
Vốn dĩ, bè lũ Tulle còn định chế nhạo thêm, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt giết người của Bazel, cả đám ngậm chặt miệng lại. Dù sao đi nữa, mục đích đến đây của họ không phải chọc giận đám người Bazel, họ cũng chả thích thú chém giết người khác khi chưa vào bí cảnh, mặc dù, họ có đủ lòng tin với bản thân, nhưng vẫn
không dám chắc mình giành lấy chiến thắng mà không có một vết thương.
“Bazel ơi là Bazel, được thôi, nếu ông gấp gáp muốn biết đến thế, thì tôi chẳng ngần ngại nói hết cho ông đâu”, đôi mắt Tulle khế híp, âm thầm đề cao cảnh giác với Bazel.
Vậy mà hắn ta cứ tưởng Bazel sẽ không nhịn mà ra tay đánh nhau luôn chứ, không ngờ là ông ta đã học được cách nhẫn nhịn rồi, không thể xem thường ông ta nữa.
“Thật ra, ät hẳn ông biết tôi định nói gì rôi đấy? Có muốn hợp tác với tôi không?”, Tulle không có nói toẹt ra hết, hiển nhiên là hắn ta không có ý định nói hết những gì mình biết ra, hơn nữa, tin chắc răng mình nói như vậy là Bazel đã hiểu ý rồi.
Bazel nghe Tulle nói thế, biết ngay ý đồ của hắn ta.
“Hừ, giờ mới nhớ tới tôi làm gì, sao không lo từ sớm đi? Xin lỗi, chuyện hợp tác là không thể nào, tôi không thích bị ông đâm sau lưng một lần nữa”, Bazel cười khẩy, rồi phũ phàng đáp lại.
“Bazel, ông phải suy nghĩ cẩn thận, nếu như ông tiến vào trong đó mà không có sự trợ giúp của tôi thì chẳng
khác gì mơ mộng hão huyền”, Tulle không dao động, vô cùng bình tĩnh nói.
“Nếu như các ông còn không đi, vậy thì đừng đi nữa, tất cả ở đây hết đi”, sự căm hận trong mắt Bazel không yếu đi chút nào, đôi mắt lóe sáng như tia điện, rồi bỗng quát †o.
“Được, ông cứ từ từ suy nghĩ, ngoại trừ tôi, ông không còn sự lựa chọn nào khác, chúng ta đi thôi”, đôi mắt Tulle sắc lẻm nhìn ông ta, sau đó mang người mình dẫn đến rời khỏi đây.
“Các vị, tôi biết các vị có sinh lòng hoài nghỉ, thật lòng mà nói, thực lực của tôi không tiến triển gì nhiều trong vài năm trở lại đây, đó là do tôi đã từng bị Tulle hãm hại sau lưng khi ở bí cảnh, nên đã trúng độc, vì thế, tôi không thể nào hợp tác với hắn ta, xin các vị đừng khuyên tôi cân nhắc”.
Bazel biết những người mình dẫn đến đều có chút lòng hiếu kỳ, nên phải đưa ra vài lời giải thích, nếu không tập thể sẽ dễ dàng nảy sinh khúc mắc, khó lòng đoàn kết.
“Thì ra là thế, tên Tulle này thật hèn hạ, tuyệt đối không nên hợp tác với loại người như vậy”.