"Chúng em vừa nhận được tin, nghe nói anh Đại Quân bị thương nặng lắm".
Lúc Hồ Đại Quân được đưa vào phòng bệnh không bao lâu thì rất nhiều bảo vệ trong công ty chạy đến.
Trần Triệu Dương giải thích về thương tích của Hồ Đại Quân, sau đó bảo mọi người đừng lo lắng quá.
"Xương tay chân đều gãy hết! Mẹ nó, sao ác thế!" "Ai gây ra chuyện này? Có phải là người hôm qua không?" "Đệt, chúng ta đi tìm hẳn trả thù cho anh Đại Quân đi".
"Đúng đó, chúng ta phải đi tìm hắn, phải trả thù cho anh Đại Quân!"
Sau khi bọn Tiểu Mao hiểu rõ thương tích của Hồ Đại Quân liền nổi giận ồn ào măng chửi.
"Mấy cậu đừng kích động quá".
Trần Triệu Dương đanh mặt cả giận nói: "Đứa nào dám tự ý đi tìm hắn thì biết tay tôi".
"Anh Dương, chẳng lẽ để yên cho hẳn như vậy sao?" "Anh Đại Quân suýt thì bị hắn đánh chết rồi".
"Hơn nữa bây giờ tay chân gãy hết, em sợ nửa đời còn lại anh ấy phải nằm trên giường mất".
"Đệt mẹ nhà nó!"
Các nhân viên bảo vệ càng nói căm phẫn, có mấy người tức đến nỗi đấm mạnh vào tường.
"Thù này tôi sẽ trả đủ, nhưng là một mình tôi đi! Mấy cậu không nên nhúng tay vào, tôi không muốn mấy cậu phải gặp chuyện giống như Đại Quân”, Trần Triệu Dương lạnh giọng: "Còn thương tích của Đại Quân thì mấy cậu đừng quá lo lằng, tôi sẽ tìm cách giúp cậu ấy hồi phục lại như trước".
Với khả năng nhìn xuyên thấu hỗ trợ, Trần Triệu Dương có. lòng tin sẽ nối lại được xương khớp cho Hồ Đại Quân.
Đến nước này rồi, Trần Triệu Dương không muốn có thêm quá nhiều người dính vào chuyện này nữa.
Trần Triệu Dương định một mình giải quyết, vả lại chuyện này vốn là ân oán giữa anh và Diệp Thiên Phàm.
"Anh Dương, một mình anh có được không?”
"Anh Dương, không thì chúng ta..."
"Mấy cậu đừng nói nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ", Trần Triệu Dương cảnh cáo cả đám thêm lần nữa: "Tôi nói rồi, tất cả mọi chuyện để tôi giải quyết".
Nghe Trần Triệu Dương nói thế thì bọn họ mới yên tĩnh lại.
Lúc này, hai mẹ con Hồ Tiểu Nhạc và Ngô Quế Hoa từ trong phòng bệnh đi ra.
Sắc mặt hai người đều rất xấu.
Ngô Quế Hoa lẩm nhẩm nói: "Sau này Đại Quân phải làm sao đây".
"Dì ơi, dì đừng quá lo lắng, có anh Dương ở đây..."
"Anh Dương đã nói sẽ chữa khỏi cho anh Đại Quân mà".
"Dì đừng lo quá nha".
Đám Tiểu Mao vây quanh an ủi.
"Nhưng không biết là Đại Quân lại đắc tội với ai, đến nỗi người đó muốn đẩy nó vào chỗ chết", Hồ Đại Đồng đứng cạnh thở dài: "Chúng ta chỉ là dân thường, làm sao đấu lại người ta chứ”.
Ngô Quế Hoa nước mắt lưng tròng nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Cục trưởng, là ở đây".
"Vừa rồi bọn họ dám ra tay đánh cảnh sát. Lần này anh phải dẫn đội bắt hẳn về".
Ngô Quế Hoa vừa nói xong, thì lúc này có một đoàn người mặc đồng phục cảnh sát từ cầu thang bộ đi đến.
Họ vừa lên tới thì đi về hướng bên này. "Anh Dương!"
"Làm sao bây giờ?"
"Bọn họ muốn Đại Quân chết sao?"
Thấy đám người này xuất hiện thì mọi người đứng sau Trần Triệu Dương hốt hoảng.
Đám người mặc đồng phục này còn mang theo cả súng, xem ra bọn họ không muốn buông tha rồi.
Mà tên cầm đầu bị Trần Triệu Dương dạy dỗ vô cùng tàn nhãn ban nãy, vừa nhìn thấy Trần Triệu Dương, hắn ta liền chỉ vào anh nói: "Cục trưởng, chính là nó, nó là người ra tay. Phải bắt nó về, mọi người đều phải xông lên mới bắt được nó".
"Dừng tay!"