Cho đến khi một món đồ xuất hiện. Đây là một món đồ sứ, quan trọng là nó có xuất xứ từ Hoa Hạ. Nhìn từ bên ngoài, món đồ sứ này được chế tạo rất tinh xảo, một số giám định viên cực kỳ nổi tiếng đang có mặt đi lên giám định và xác nhận là hàng thật, đó lại còn là bình sứ Thanh Hoa có nguồn gốc vào cuối nhà Nguyên.
Khi những thông tin trên được công bố, tất cả những người đang có mặt tại đây đều trở nên hăng hái, ai mà chẳng biết bình sứ Thanh Hoa này là một thứ vô giá, chưa kể nó còn có tạo hình đỉnh cao và được bảo tồn nguyên vẹn.
Có thể nói, kể từ khi bình sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên lên sân khấu, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào nó, ai nấy đều chực chờ giơ thẻ vì bất cứ người nào có thể tham dự buổi đấu giá này đều không thiếu tiền, muốn giành được vật đó.
Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu để quan sát, nét mặt chợt trở nên kỳ lạ.
Rõ ràng là vừa rồi anh đã dùng phương pháp giám định mà lão già dạy cho mình, thấy được cái bình này đích thị là hàng thật, thế nhưng khi dùng đôi mắt xuyên thấu thì cực kỳ ngạc nhiên.
Nguyên nhân không phải cái gì khác ngoài việc bên trong bình sứ Thanh Hoa này có một chữ Hán giản thể
"Tiền" trên vách.
Ai cũng biết chữ Hán giản thể phải đến giai đoạn giữa của những năm năm mươi mới xuất, mà chữ
"Tiền" này lại xuất hiện trên vách trong bình sứ thanh Hoa cuối thời Nguyên, thế không phải điêu à?
"Như các vị đã biết, đồ sứ của Hoa Hạ luôn là những sản phẩm có một không hai, bình sứ Thanh Hoa nhà Nguyên này còn quý báu hơn thế, có thể nói là cực kỳ hiếm có. Bây giờ các vị có hai mươi phút để cân nhắc", đấu giá viên trên sân khấu nở một nụ cười rồi đi xuống cánh gà.
"Tử Phong, chú ý, lát nữa đấu giá bắt đầu thì ra giá cẩn thận thôi nhé", nhân giờ nghỉ giải lao, Trần Triệu Dương truyền âm cho Giang Tử Phong, trong đầu anh đang có một kế hoạch.
Từ khi vào giờ giải lao, bầu không khí trong hội trường có gì đó không tốt lắm.
"Chắc chắn là cậu ta chưa?”, người đàn ông trung niên đang ngồi trên vị trí chủ tọa lạnh lùng hỏi, ánh mắt hiện lên sự rét lạnh.
"Thưa ông, đã xác định rồi ạ, đích thị là người của Huyết Lang, có điều không biết cả bọn đều đến hay chỉ có một mình tên này", một người lên tiếng đáp.
"Không cần biết là một người hay mấy người, thằng khốn này đã giết con tôi, tự chui đầu vào lưới thì đỡ cho tôi đi tìm", ánh mắt Dulu đằng đằng sát khí, ông ta cực kỳ muốn ăn tươi nuốt sống Trần Triệu Dương.
"Tổng giám đốc, cái này...ra tay luôn hình như không ổn lắm", có người cho ý kiến, dễ thấy là họ không hề bận tâm đ ến cái chết của con trai Dulu, lợi ích nhận được từ phòng đấu giá quan trọng với họ hơn.
"Phải đấy, một hội đấu giá thế này xưa nay chưa từng có, rất nhiều nhân vật lớn lặn lội đường xa đến đây để tham dự, nếu để chuyện thế này xảy ra thì tôi sợ là ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của phòng đấu giá chúng ta”.
"Theo tôi thì bọn người Huyết Lang này phải giết, nhưng buổi đấu giá của chúng ta cũng không thể hỏng được, chỉ bằng chúng ta chờ đến khi kết thúc đi? Buổi đấu giá vừa kết thúc thì chúng ta hành động, gi ết chết tên đó"
Hầu như những người ở đây đều phản đối, mặc dù Dulu là tổng giám đốc nhưng bọn họ cũng không phải ăn chay, sau lưng họ đều có chỗ dựa, trong sự việc thế này thì họ là phương có lý nên đương nhiên sẽ ra sức ngăn cản.
Nghe những người đang ngồi nói vậy, sắc mặt của Dulu trở nên xấu đi, rõ ràng là ông ta không ngờ mình lại bị phản đối gay gắt như vậy.
Tuy nhiên, Dulu có thể ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc thì hiển nhiên không phải bao cỏ, ông ta biết sở dĩ mấy người này gây khó dễ cho mình ngay lúc này là vì muốn làm khó chịu, ông ta mà để lộ chút sơ hở thôi là bọn họ sẽ dùng lý do này để đuổi mình ra ngoài ngay.
"Các ông bị điên à? Người ta tuyên bố đến đây để trả thù phòng đấu giá chúng ta, người như thế mà không sớm diệt trừ thì sẽ để lại tai họa ngầm vô cùng lớn, thế mà các ông lại muốn chờ buổi đấu giá kết thúc, trong đầu chỉ có phân thôi à!", lúc này Dulu cũng bị cơn tức giận làm cho đầu óc mụ mẫm, vỗ bàn cái rầm rồi chỉ vào những người đó, giận dữ hét lên.