Mấy võ giả đi theo sau Tiết Nhân Phong cũng nói. Hiển nhiên, những người này là muốn đánh cùng diệt tận. Nhân cơ hội Trần Triệu Dương bị thương, chân khí không còn bao nhiêu để dễ dàng bắt nạt anh.
Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều trợn tròn mắt, há hốc mồm mà đứng lên.
Có thể có loại chuyện như thế này nữa à?
Thật sự là quá vô liêm sỉ.
Bây giờ ngay cả nhóm người có máu mặt, thần sắc cũng đều rất xem thường, khinh rẻ đám người đó.
Vân Hạn Lâm đương nhiên nhìn ra được kế hoạch của đám người đó, nhưng ông ta không quan tâm. Dù người của ông ta có thực lực không hề tệ, nhưng trong mấy loại chuyện như thế này thì không sử dụng người của bản thân sẽ tốt hơn.
“Đây là chuyện quyết đấu cá nhân giữa tôi và Vân Hạn Lâm. Các người cảm thấy các người cứ tự tiện nhúng tay vào như thế thì có phù hợp với luật lệ không hả?”, Trần Triệu Dương nhịn không được bèn cười lạnh một tiếng, rồi nói với giọng điệu chất vấn.
“Nhóc con, chuyện quyết đấu của cậu đã xong rồi, bây giờ là thời gian tự do mà”, Tiết Nhân Phong vô cùng mặt dày, cười nói.
“Đúng vậy đấy nhóc con. Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào một hai chiêu thức tà bạo thì có thể muốn làm gì thì làm. Những người theo phe chính nghĩa như chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”, người đàn ông trung niên đứng sau nhà họ Tôn nói.
“Đúng vậy, cậu chỉ là một tên thiên tiên đại thành nhỏ bé mà thôi. Làm sao mà đánh bại được một võ đạo tông sư cơ chứ? Chắc chắn cậu đã sử dụng một thủ đoạn đáng xấu hổ nào đó rồi chứ gì”,
những người khác thừa nước đục thả câu, thêm dầu vào lửa. Bọn họ chẳng có ai muốn Trần Triệu Dương được sống yên ổn cả.
“Ha ha ha... Tốt lắm, mấy người cứ thế mà đổi trắng thay đen. Tốt! Được rồi, không thành vấn đề. Bây giờ ai muốn ra tay thì đứng sang một bên đi. Trần Triệu Dương tôi đây tiếp được tất”, Trần Triệu Dương giận dữ cười, anh chịu đựng cái đám người vô liêm sỉ này đủ lắm rồi.
Phía sau lại có một vài người biến sắc. Sau đó bọn họ đứng dậy, bình tĩnh quan sát Trần Triệu Dương.
“Không thêm ai nữa à. Nếu có thì cứ đứng ra đi, tôi chẳng sợ mấy người đâu”, Trần Triệu Dương quét mắt xung quanh, nhìn những người có ý định ra tay nhưng vẫn sợ, không dám đứng lên.
Bọn họ bị ánh mắt Trần Triệu Dương dọa cho. thay đổi sắc mặt. Ai nấy cũng đều đánh mất ý định đứng ra chiến đấu ở trong đầu.
Dù sao thì bọn họ cũng vừa được chứng kiến thực lực của Trần Triệu Dương. Với cái thực lực chiến đấu như thế này thì vào thời đại bấy giờ khó để có thể tu luyện được đến mức đấy. Nếu bây giờ mà ra tay thì có thể lấy lòng được Kỳ Môn Sơn, nhưng đồng thời cũng sẽ đắc tội với Trần Triệu Dương. Chuyện này vô cùng lợi bất cập hại.
“Vậy nên, tôi cho mấy người thêm một cơ hội nữa. Bây giờ nếu cút đi ngay, thì chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua. Còn nếu không thì mấy người sẽ phải hứng chịu hậu quả cho sự tức giận của tôi. Đến khi chết rồi cũng sẽ không yên với tôi đâu”, Trần Triệu Dương nghiêm túc nhìn đám người đang đứng ra đó, thản nhiên nói.
Nghe thấy lời nói đó của Trần Triệu Dương, vẻ mặt của tất cả mọi người đều hiện ra sự khó xử. Đây là lúc nào rồi mà còn dám kiêu ngạo đến như thế.
“Thật là một kẻ không biết điều. Nếu như cậu đã lợi hại như thế thì tôi yên tâm rồi nhỉ”, Vân Hạn Lâm cười lạnh. Ông ta chỉ sợ tên nhóc này bình tĩnh quá mức thôi. Vì nếu anh xúc động thì ông ta có thể tận dụng cơ hội mà không khách khí nữa.
“Các vị, tôi trông cậy vào mọi người. Tôi đây vô cùng cảm kích. Sau khi sự việc này chấm dứt thì tôi nhất định sẽ cảm tạ mọi người bằng số tiền thật thích đáng”, Vân Hạn Lâm đặc biệt đối xử tử tế với _ đám người đó, ông ta hô lớn.
“Vân tông chủ khách sáo quái! Đối phó với loại tà ác như thế này là trách nhiệm của những võ giả chính nghĩa như chúng ta. Vậy nên chúng tôi cũng có bổn phận trong chuyện này”, Tiết Nhân Phong dẫn đầu đám người đó, ông ta đương nhiên không thể lép vế nên trực tiếp nói.
“Đúng thế. Tên nhóc này chắc chăn đã tu luyện tà ác. Hèn gì khi tôi đánh nhau với cậu ta thì cứ cảm thấy sai sai gì đấy. Xem ra công pháp mà tên nhóc này tu luyện đã có vấn đề rồi", Vân Hạn Lâm giả bộ cao thượng, nói.