Trong lúc nói câu đó, Trần Triệu Dương lẳng lặng bắn ra một cây kim bạc nhỏ, đâm thẳng vào người tên kia.
"Shhhh..."
Hắn ta lập tức cảm thấy tê rần ở phần bụng, vươn tay ra gãi nhưng không phát hiện ra cái gì.
"Hối hận? Thằng oắt con, kể từ lúc mày dám chạm vào Từ Tịnh Nhã, kết cục của mày đã được định sẵn là như thế rồi", lúc này, hẳn ta đi về phía Trần Triệu Dương và nói vào tai anh: "Tao chẳng sợ nói cho mày biết, tên tao là Phùng Tuấn Khải, nếu mày có bản lĩnh ra khỏi tù thì tao chờ mày tới trả thù".
Dứt lời, Phùng Tuấn Khải cười ha ha, lùi về sau hai bước.
"Được, thế thì đợi tao ra ngoài", Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó bị cảnh sát đưa đi.
"Đương nhiên là tao sẽ chờ mày ra ngoài rồi. Đúng là một thằng ngu, tao chỉ dùng một đầu ngón tay thôi cũng đủ để xử đẹp mày, dám chống lại tao à!", nhìn Trần Triệu Dương bị đưa đi, Phùng Tuấn Khải cười lạnh một tiếng.
Thấy Hầu Quân đưa Từ Tịnh Nhã đi, Phùng Tuấn Khải không làm gì hết. Hắn ta biết trong tình huống như thế này, cho dù hắn ta phô bày thân phận ra thì e rằng người ta cũng không giao Từ Tịnh Nhã cho mình.
Dù sao thế lực của nhà họ Từ cũng rất đáng gờm.
Nghĩ tới đây, Phùng Tuấn Khải không ở lại đó nữa mà xoay người đi luôn.
Mặc dù Hầu Quân không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng anh ta chắc chắn một điều, đó là tuyệt đối không được để Từ Tịnh Nhã xảy ra chuyện gì trước khi người nhà họ Từ tới, nếu không thì những ngày tháng yên bình của anh ta cũng chấm dứt ở đây.
Quả nhiên, chưa tới năm phút sau, một loạt xe con dừng lại trước quán bar Lam Tinh, Từ Hồng Nho nôn nóng đi vào trong.
"Tôi là Từ Hồng Nho, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", thấy con gái mình say không biết trời đâu đất đâu nữa, Từ Hồng Nho lập tức nổi giận.
"Gia chủ Từ, chuyện là thế này...", nghe thấy lời
giới thiệu của Từ Hồng Nho, Hầu Quân sửng sốt, sau đó kể lại đầu đuôi câu chuyện.
"Đưa cô chủ về rồi giải rượu cho con bé", Từ Hồng Nho gật đầu rồi sai người đưa con gái mình đi.
"Anh Hầu, anh làm tốt lắm, anh có mong muốn gì không? Nói đi, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi thì tôi sẽ đồng ý với anh", Từ Hồng Nho mở. miệng nói.
"Gia chủ Từ cứ gọi tôi là Tiểu Hầu đi, chuyện nhỏ ấy mà, tôi không màng những thứ khác", Hầu Quân khiêm tốn nói.
"Ừm", Từ Hồng Nho gật đầu rồi dẫn người rời khỏi đó.
Thấy Từ Hồng Nho không ép anh ta phải nhận thứ gì, Hầu Quân mừng như mở cờ trong bụng.
Với các nhân vật tai to mặt lớn như thế này, bọn họ mà nhất quyết đòi cho anh thứ gì đó thì có nghĩa là chỉ có duy nhất một lần như thế, sau này sẽ không ai nợ ai nữa.
Nhưng nếu không cho thứ gì thì lại chính là lợi ích lớn nhất.
Điều đó chứng tỏ người ta đã chấp nhận anh, sau này anh có thể đi theo nhân vật có máu mặt ấy.
Trong lúc đang bị chở tới cục cảnh sát, Trần Triệu Dương bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
"Tôi có nghe được không?”", Trần Triệu Dương không vội vàng bắt máy, bởi vì cuộc gọi đó là của Giang Tử Phong, anh lên tiếng hỏi hai cảnh sát kia.
"Là tội phạm bị tình nghi mà cậu còn đòi nghe điện thoại, tưởng mình là cậu ấm nhà giàu chắc", người đang lái xe lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt ra hiệu cho người còn lại.
Người cảnh sát kia giật lấy điện thoại của Trần Triệu Dương, sau đó tắt máy luôn.
Đôi mắt của Trần Triệu Dương trở nên lạnh lếo, anh không hề né tránh, với thực lực của anh, anh mà muốn né thì làm sao đối phương có thể giật nổi.
"Không cần như thế đâu, tôi sẽ phối hợp với các anh", dứt lời, Trần Triệu Dương không để ý tới hai người đó nữa, anh dựa vào ghế nghỉ ngơi.