Trần Triệu Dương bất lực thở dài một hơi, sau đó anh ưỡn ngực tỏ vẻ nghiêm chỉnh nói: “Thôi thì cô đừng tơ tưởng đến nữa, mặc dù cô có khuôn mặt đáng yêu nhưng không thể làm một người đáng yêu được đâu!”
Hả?
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, mấy người đứng cạnh bỗng toát mồ hôi trán.
Bọn họ thật không nhìn ra được Dương Lệ đáng yêu ở chỗ nào.
Dương Lệ cũng nổi giận bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lên sàn đấu, đánh thắng được Đường Võ rồi nói tiếp, đừng có ở đây ăn nói hàm hồ”.
“Nhãi ranh, mau mặc đồ bảo hộ rồi cút lên sàn đấu nhận chết đi”.
Đường Võ chỉ vào mặt Trần Triệu Dương và quát.
Đường Võ hận không thể xé xác Trần Triệu Dương, anh dám nói như vậy với nữ thần của hắn.
“Khỏi cần mặc đồ bảo hộ, bắt đầu luôn đi!”
Dứt lời, Trần Triệu Dương đi lên sàn đấu.
Leo lên trên sàn đấu, Trần Triệu Dương bình thản nhìn Đường Võ, cười nói: “Mau lên đi, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người”.
Đám người Hồ Đại Quân trông thấy thái độ này của Trần Triệu Dương thì ai nấy đều ngơ ngác tại chỗ.
“Cậu ta không mặc đồ bảo vệ luôn sao?”
“Chắc là cậu ta từ bỏ luôn rồi”.
Hồ Đại Quân thở dài nói: “Anh Dương, lên đường bình an! Amen...”
Thấy Hồ Đại Quân nói vậy, đám bảo vệ đứng quanh cũng cúi đầu mặc niệm cho Trần Triệu Dương.
Theo bọn họ thấy, hành vi này của Trần Triệu Dương đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
Đường Võ là người đã về hưu của đội đặc chủng binh, sức chiến đấu vô cùng mạnh. Bình thường một mình hắn đánh năm người cũng chẳng thấm vào đâu, bây giờ Trần Triệu Dương còn không thèm mặc đồ bảo hộ lên sàn đấu, hơn nữa anh còn khiêu khích Đường Võ. Trong mắt bọn họ, chỉ có người thích tự ngược mới làm ra cái trò này.
Đường Võ bẻ cổ, siết chặt nắm đấm rồi đi lên. Sau khi lên sàn đấu, hắn còn đanh giọng nói với Trần Triệu Dương: “Mày tự đâm đầu vào chỗ chết nên đừng có trách tao đấy!”
“Anh Võ, không cần khách sáo với nó!”
“Một đấm đánh chết nó đi!”
“Còn không thèm mặc đồ bảo hộ, lát nữa cho mày đẹp mặt”.
Đám người của Đường Võ nháo nhào gào thét.
Dương Lệ đứng dưới sàn đấu nhìn lên hai người có thân hình khác nhau một trời một vực trên sàn đấu, trong lòng cô thầm nghĩ, họ Trần kia, đây là do cậu tự chuốc lấy, đừng có trách tôi.
Dương Lệ có thể tưởng tượng được bộ dạng thảm hại của Trần Triệu Dương khi bị Đường Võ tẩn cho một trận.
Không chỉ mình Dương Lệ, tất cả mọi người đều cảm thấy, Trần Triệu Dương không mặc đồ bảo hộ sẽ chẳng chịu nổi một đòn.
Bên trên sàn đấu.
Đường Võ nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương cũng nhìn hắn, anh bất ngờ nở nụ cười rồi rút một điếu thuốc ra đốt, sau đó tỏ ra vô cùng thong thả.
Thái độ của Trần Triệu Dương đúng là không coi Đường Võ ra gì.
“Mày...”
Đường Võ bừng bừng khí thế, chỉ vào mặt Trần Triệu Dương và quát: “Bây giờ mày quỳ xuống, sau đó cút khỏi sàn đấu, có thể tao sẽ tha cho mày”.
“Ha ha!”
Trần Triệu Dương nhả ra một làn khói thuốc, sau đó anh động đậy đôi tai, nói: “Nhanh lên, đừng lề mề như đàn bà thế, tôi còn phải quay về ngủ bù nữa, đừng làm ảnh hưởng đến thời gian ngủ khi đi làm của tôi!”
“Con mẹ nó, còn ngạo mạn hơn anh Võ nữa!”
“Anh Võ, tẩn chết nó đi!”
Đám người của Đường Võ khó chịu hét lên.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, là tự mày đâm đầu vào chỗ chết đấy”.
Đường Võ quát lớn, sau đó hắn sải bước thật nhanh, giáng một cú đấm rất mạnh về phía Trần Triệu Dương.
Oa!
Nhìn thấy Đường Võ tung nắm đấm, người dưới sàn đấu đều thốt lên đầy kinh ngạc.
Từ ngoài nhìn vào, nắm đấm này vô cùng uy lực, không thể nào đỡ được.
Dương Lệ lắc đầu bất lực.
Đám người Hồ Đại Quân tiếp tục mặc niệm cho Trần Triệu Dương.
Đám người của Đường Võ thì hả hê.
Nắm đấm của Đường Võ đánh mạnh vào người Trần Triệu Dương.
Tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng động nặng nề.
Bịch!
Sau khi tiếng động vang lên, có người ngã quỵ.
Hả?
Chỉ có điều, khi tất cả đưa mắt nhìn người đang quỳ trên sàn đấu, ai nấy đều trợn tròn mắt, há hốc mồm như muốn rơi quai hàm.
Người ngã quỵ không phải Trần Triệu Dương mà là Đường Võ.
Kết quả này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tất cả vốn cho rằng Đường Võ chỉ cần một đấm là đủ để Trần Triệu Dương ngã quỵ.
Nhưng ai ngờ Trần Triệu Dương lại chẳng hề hấn gì còn Đường Võ lại gục.
Mọi người chứng kiến đều mắt chữ A mồm chữ O, không tin được chuyện này là thật, bởi vì bọn họ không nhìn thấy Trần Triệu Dương ra tay như thế nào mà khiến Đường Võ quỳ gục.
Đặc biệt là Dương Lệ, đôi mắt của cô ấy tràn ngập sự bất ngờ, kinh ngạc, không dám tin.
Đường Võ quỳ gối.
Trần Triệu Dương vỗ vỗ ngực, nhả một làn khói thuốc, cười nói: “Anh nhường tôi rồi, lần sau tung nắm đấm thì dùng sức một chút!”
Dứt lời, Trần Triệu Dương bước xuống sàn đấu, thong thả biến mất khỏi ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Đây không phải sự thật đúng không?”
Hồ Đại Quân tỉnh táo lại, anh ta hít một hơi thật sâu.
“Đường Võ bị đánh bại rồi?” . Truyện Sủng
“Sao có thể chứ?”
Mãi đến khi Trần Triệu Dương rời khỏi, mọi người vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.
“Anh Võ!”
Người của Đường Võ lũ lượt leo lên sàn đấu, định dìu hắn dậy.
“Đừng động vào, vẫn còn đau!”
Đường Võ toát hết mồ hôi lạnh, hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn thấy bộ dạng này của Đường Võ, ai nấy đều chắc chắn rằng, Đường Võ bị Trần Triệu Dương KO rồi.
“Anh Võ, anh không sao chứ?”
Người của Đường Võ hỏi một cách quan tâm.
“Không sao, tôi nghỉ ngơi chút là khỏe, mấy người đừng động vào tôi”.
Đường Võ đáp.
“Anh Võ, anh đau ở đâu?”
Người đứng cạnh tò mò hỏi.
“Nắm đấm đau!”, Đường Võ trả lời.
Hả?
Nghe Đường Võ nói vậy, mọi người lại lần nữa thốt lên kinh ngạc.
Cũng có nghĩa là, nắm đấm của Đường Võ đánh trúng người Trần Triệu Dương nhưng Trần Triệu Dương chẳng hề hấn gì còn nắm đấm của Đường Võ bị thương!
Mọi người xung quanh ngỡ ngàng, Đường Võ cũng không dám tin đây là sự thật. Hắn cảm thấy như kiểu mình vừa đấm phải một khối sắt lớn vậy.
“Sao có thể chứ? Gặp quỷ rồi!”
Mặt Dương Lệ vẫn ngơ ngác không thể tin được đây là sự thật. Cô hừ nhẹ một tiếng: “Tên họ Trần kia lợi hại vậy sao?”
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng Dương Lệ vẫn cảm thấy khó chịu. Theo lời hứa với ai kia, sau khi anh giải quyết Đường Võ xong, cô ấy không được gây rắc rối cho anh nữa.
“Đội trưởng Dương, người đàn ông của cô lợi hại thật!”
“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao đội trưởng Dương lại nhìn trúng anh Dương rồi, thì ra là anh ấy giấu nghề”.
“Ừm, nếu tôi mà là con gái tôi cũng yêu anh Dương!”
Mấy người bảo vệ đứng xung quanh bàn tán xôn xao.
Bọn họ trông thấy bộ dạng của Đường Võ thì đều cảm thấy hả giận, đồng thời bắt đầu tôn sùng Trần Triệu Dương.
Người có thể một chiêu đánh gục được Đường Võ chắc chắn không hề tầm thường.
“Tôi thấy, đội trưởng Dương đã gai mắt với Đường Võ từ lâu nên mới cố ý để người đàn ông của cô ấy dạy dỗ Đường Võ một trận”.
“Sau này có anh Dương rồi, tôi xem tên Đường Võ kia còn dám ngạo mạn nữa không!”
Đám người Hồ Đại Quân hả hê nói.
Dương Lệ nghe thấy vậy thì đanh mặt lại, quát mắng đám người Hồ Đại Quân một trận: “Không muốn đi làm nữa hả? Cút hết về chỗ làm việc cho tôi!”
Dương Lệ vừa dứt lời, đám người Hồ Đại Quân đã ba chân bốn cẳng chạy tán loạn.
Đợi đám người Hồ Đại Quân đi khỏi. Dương Lệ liếc nhìn Đường Võ rồi lắc đầu rời đi.
Chỉ cần nghĩ đến việc sau này không còn cách nào đuổi được Trần Triệu Dương đi, Dương Lệ liền cảm thấy đau đầu. --------------------