"Chuyện gì nữa?”
Nam Cung Yến hạ cửa kính xe xuống rồi hỏi. "Quay lại đòi nợ".
"Nợ gì chứ?", Nam Cung Yến hỏi.
Cô vừa dứt lời, Trân Triệu Dương đột nhiên kéo người qua đặt một nụ hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Nam Cung Yến.
ƯmI Nam Cung Yến ngây người ra rồi trừng mắt thật to.
Cô định đẩy ra nhưng người nào đó lại không để cho cô thành công phản kháng.
Ưm!
Một lát sau, Trần Triệu Dương mới buông cô ra.
A!!!!!
"Họ Trần kia anh làm gì vậy hả?"
Nam Cung Yến hét lớn.
"Có chơi có chịu".
Trần Triệu Dương cười khà khà rồi rời đi: "Vợ ơi, đừng có kích động như thế, người ta thấy bây giờ, hà hà~ ".
Nói xong Trần Triệu Dương cũng nhanh chóng chạy mất.
"Tên đàn ông xấu xa, tên lưu manh chết tiệt, anh chờ đó cho tôi!".
Nam Cung Yến mảng theo bóng lưng của người nào đó đang đi xa dần.
Nam Cung Yến không ngờ răng người đó còn có chiêu này.
Nhưng khi người nào đó khuất bóng rồi, Nam Cung Yến lại sờ lên môi của cô, dù là chán ghét đó nhưng hình như lại có chút vui vẻ. Cứ như là cô đang hưởng thụ cảm giác "ngông cuồng" này vậy.
Chẳng qua Nam Cung Yến rất nhanh läc đầu nói Tuyệt đối không có chuyện đó, hừ!"
Trần Triệu Dương về đến công ty bèn ghé qua phòng bảo. vệ ngồi chém gió với đám Hồ Đại Quân trước. Đến đầu giờ làm việc buổi chiều anh mới chậm rì rì lết qua phòng quan hệ xã hội.
Đến phòng quan hệ xã hội, Trần Triệu Dương hờ hững bước vào.
Bụp! Bụp! Bụp!
Nhưng khi Trần Triệu Dương vừa bước vào cửa phòng quan hệ xã hội, anh đột nhiên nghe một loạt tiếng nổ liên hồi.
Đợi đến khi định thần lại, Trần Triệu Dương mới phát hiện ra trên đầu, cổ và mặt mày của anh dính đầy xác pháo.
Sau đó anh lại thấy đám Hồ Tiểu Nhạc xông ra.
“Anh Dương, hoan nghênh anh gia nhập phòng quan hệ xã hội của bọn em".
Hồ Tiểu Nhạc nhìn Trần Triệu Dương hân hoan nói. "Trần Triệu Dương hoan nghênh anh đến".
"Anh Dương, hoan nghênh gia nhập đại gia đình phòng quan hệ xã hội".
Trần Triệu Dương nhìn tất cả người đẹp của phòng quan hệ xã hội một lượt.
"Tiểu Nhạc, chuyện này là sao vậy?"
Trần Triệu Dương nhìn nhóm người đẹp trước mắt ngơ ngác hỏi.
"Anh Dương mọi người đang chào mừng anh đó", Hồ Tiểu Nhạc cười nói.
"Chào mừng tôi á? Tại sao phải chào mừng tôi?"
Trần Triệu Dương khó hiểu hỏi.
"Bởi vì anh giúp bọn em đuổi tên già dê La Lương Bình đi, hơn nữa còn giúp bọn em đập ông ta một trận để trả thù nữa. Anh chính là người hùng của phòng quan hệ xã hội bọn em. "Thế nên mọi người vô cùng chào mừng anh đến đó!", Hồ Tiểu Nhạc nói một cách hợp tình hợp lý.
"Đúng đó! Đúng đó!"
"Nếu không có anh, không biết là bọn em còn bị lão già khốn kiếp La Lương Bình kia ức hiếp đến khi nào".
"May có anh ra tay, xem như anh đã trả thù được cho bọn em rồi".
"Với bọn em, anh chính là người hùng của phòng quan hệ xã hội".
Những người khác ở phòng quan hệ xã hội cũng rối rít ủng hộ.
"Chuyện nhỏ thôi mà, giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là việc đàn ông nên làm. Hơn nữa có thể giúp. đỡ những người đẹp thế này thì là vinh hạnh cho em trai đây rồi", Trần Triệu Dương cười rồi nói tiếp: "Sau này chúng ta là người một nhà rồi, không cần khách sáo như vậy. Mọi người tiếp đón long trọng thế này, em trai thật nhận không nổi đâu".
Nhờ những lời này mà mọi người càng có thêm hảo cảm với Trần Triệu Dương.
"Anh Dương, bọn em biết được anh được điều đến phòng quan hệ xã hội, thế nên đã chuẩn bị một buổi chào đón đơn giản cho anh", Hồ Tiểu Nhạc bước lên vừa cười vừa nói.
"Tên nhóc này biết chuyện nói lắm, xem ra cũng có tài ngoại giao đấy!"
Lúc này có một người phụ nữ vừa mặn mà lại có phần dịu dàng đi đến trước mặt Trần Triệu Dương cười nói: "Tôi tên là Hứa Mỹ Tình, hoan nghênh cậu gia nhập phòng quan hệ xã hội”.
"Chào chị Mỹ Tình ~"
Trần Triệu Dương lập tức tươi cười chào hỏi.