Vì vậy, nhà họ Dương nhất định không thể mời nổi một võ giả làm bảo vệ được.
"Tên bảo vệ này chắc chắn có vấn đề.
Tuy nhiên, Trần Triệu Dương không vội vạch trần. Nhỡ như bứt dây động rừng vậy không hay rồi.
Gương mặt của Dương Lệ đột nhiên tái mét đi sau khi nghe những lời tên bảo vệ vừa nói.
Làm gì có chuyện trở về nhà của mình mà cũng cần phải đi xác nhận rồi mới có thể vào.
Đây quả nhiên là một sự xúc phạm mà.
“Không sao, để xem tình hình như thế nào đã”, Trần Triệu Dương ngăn Dương Lệ đang sắp nổ tung lên, läc đầu khế nói.
Tên bảo vệ không hề có ý gọi điện thoại, cứ như vậy mà nhìn Trần Triệu Dương và Dương Lệ.
“Mau gọi đi, tôi muốn đi vào”, Dương Lệ kiên nhẫn nói với tên bảo vệ.
“Xin lỗi cô chủ, ông chủ đang bận, hiện tại không thể gặp người ngoài”, tên bảo vệ cười chế nhạo, sau đó tìm một cái cớ.
“Người ngoài? Anh nói tôi là người ngoài sao?”, lần này Dương Lệ không kìm được mà nổi giận đùng đùng.
Trần Triệu Dương thở dài, vốn dĩ anh muốn vào xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ xem ra, nếu không ra tay thì e rằng sẽ không vào được rồi.
“Xin lỗi cô chủ, à không đúng, nên nói là cô chủ cũ, ông chủ đã hạ lệnh cắt đứt quan hệ với cô rồi, cho nên cô thật sự là người ngoài”, tên bảo vệ quan sát Dương Lệ từ trên xuống dưới với ánh mắt vô cùng thèm thuồng.
“Để tôi”, Trần Triệu Dương kéo Dương Lệ sang bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói: “Xem ra chuyện của nhà cô không nhỏ rồi, nhưng có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ giúp cô”.
Ban đầu, Dương Lệ còn có chút hoảng hốt, nhưng nghe được Trần Triệu Dương nói vậy, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Ngay tức khắc, Trần Triệu Dương kéo Dương Lệ đi thẳng vào bên trong.
“Thăng nhãi, mày muốn làm gì? Mày muốn đột nhập vào nhà riêng sao?”, vốn dĩ tên bảo vệ đang đắc thắng, nhưng khi nhìn thấy tên nhãi này đang cầm một cái túi ni lông rách đựng quần áo lại kéo Dương Lệ xông vào trong đó, hắn ta vô cùng tức giận.
“Cút đi!", Trần Triệu Dương kéo Dương Lệ đến cổng chính, một cước đá bay tên bảo vệ đó.
Tên này không ngờ rằng thẳng nhãi này lại động tay động chân, hắn ta muốn ra tay đánh anh, kết quả là tốc độ chân của anh quá nhanh, hắn ta chỉ cảm thấy phần bụng mình bị va đập mạnh, đợi đến khi cảm nhận được cơn đau thì cả người đã bay lên, sau đó rơi phịch xuống đất rồi ngất đi.
Trần Triệu Dương cầm tay Dương Lệ, đi thẳng vào nhà họ Dương.
Trên đường đi, hai người không ít lần bị tấn công, những người này căn bản đều là võ giả, tuy rằng đều là hậu thiên võ giả, nhưng chứng tỏ răng nhà họ Dương đã xảy ra chuyện.
“Dương Lệ, cháu đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, lại dám đem người đến nhà họ Dương gây sự. Chú nghĩ cháu thật sự chán sống rồi”, khi Trần Triệu Dương và Dương Lệ xông vào biệt thự họ Dương thì có một bóng người xuất hiện trước mặt họ.
“Chú Ba, chú cũng muốn ngăn cản cháu sao?”, Dương Lệ nhìn người chú xa lạ trước mặt, vẻ mặt buồn bực hỏi.
“Ông ta không phải chú ba của cô”, Trần Triệu Dương đột nhiên tiến lên một bước, giáng cho tên đó một cái tát thật mạnh, vừa tát anh vừa dùng chân khí xoay một vòng trên mặt ông ta.
“Ông... Ông không phải là chú ba của tôi, ông rốt cuộc là ai?”, khi người đó từ dưới đất bò dậy muốn tấn công lại thì Dương Lệ đột nhiên hét lên.
Sau khi nghe thấy những gì Dương Lệ nói, ông ta liền biến sắc vội lấy tay sờ lên mặt mình.
“Nếu mày đã phát hiện ra rồi thì tao không cần phải giấu nữa. Đúng vậy, tao không phải là chú ba của mày, chú ba của mày đã chết từ lâu rồi”, sau khi biết mình đã bị bại lộ, tên này liền cười nhạo nói.