Hơn nữa, hắn càng nghĩ càng thấy tức giận.
Đặc biệt là nghĩ tới việc lúc trước hẳn bị người ta bắt bẻ, chuyện này còn có thể cố gắng bỏ qua. Nhưng sau đó không ngờ lại lỗ nhiều như vậy, hắn không cam lòng chút nào.
Bịch! Bịchl
"Mẹ kiếp!"
A!!!!
Tất Văn Bách đấm vào thân xe để xả giận, nhưng vừa đấm xong, hắn liền kêu lên đau đớn.
Tất Văn Bách dừng lại, phát hiện bàn tay mình đang chảy đầy máu.
"Chết tiệt!" Tất Văn Bách càng thêm tức giận.
"Thằng nhãi họ Trần kia, còn cả Nam Cung Yến nữa, dám đắc tội tao thì đừng trách tao không khách sáo".
Tất Văn Bách nén cơn đau, cầm lấy điện thoại lên và nối máy.
"Alo."
Rất nhanh, đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói trầm ấm.
"Triệu Ngũ gia, tôi muốn ông tìm giúp tôi một sát thủ, càng lợi hại càng tốt. Tôi muốn giết hai người".
Tất Văn Bách nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu Tất, cậu muốn tìm sát thủ để giết ai?", Triệu Ngũ gia hiếu kì hỏi: "Ai dám đắc tội với cậu vậy?"
"Triệu Ngũ gia, tôi muốn giết Nam Cung Yến, và tên bảo. vệ quèn bên cạnh Nam Cung Yến".
Tất Văn Bách oán hận nói: "Ông giúp tôi tìm một sát thủ lợi hại nhất. Bất luận thế nào, tôi đều muốn hai bọn họ phải chết".
"Cái gì?"
Triệu Ngũ giật mình, sau đó ông ta liền trầm giọng đáp: "Cậu Tất, chuyện này tôi không giúp nổi cậu. Cậu tìm người khác đi".
Tất Văn Bách không ngờ Triệu Ngũ sẽ từ chối mình, tâm trạng hẳn vốn đã không tốt sẵn rồi, hẳn liền hét lên: "Triệu Ngũ, có phải ông chê ít tiền không? Tôi nói cho ông biết, ông cứ việc báo giá đi. Tôi muốn tìm sát thủ lợi hại nhất".
Tất Văn Bách mắng mỏ, còn Triệu Ngũ lại bình thản đáp: "Cậu Tất, cậu nghe tôi khuyên một câu, có những người cậu không đắc tội được đâu. Đặc biệt là Trần Triệu Dương, cậu tốt nhất đừng nên đắc tội".
"Mẹ nó chứ, tôi chính là muốn giết hẳn. Bất luận thế nào tôi cũng phải giết được hắn. Có người nào mà tôi không đắc tội được chứ".
Tất Văn Bách ngông cuồng đáp.
"Cậu Tất, cậu đừng nghĩ răng nhà mình có quyền thế là có thể chèn ép tất cả mọi người. Có những người, cậu thật sự không nên đắc tội", Triệu Ngũ tiếp tục khuyên ngăn: "Cậu Tất, tôi khuyên cậu, tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ đó đi".
"Vớ vẩn! Triệu Ngũ, ông không giúp tôi thì tôi tự tìm người".
Tất Văn Bách nói xong liền ngắt điện thoại. "Chết tiệt!"
Tất Văn Bách ném điện thoại đi, tiếp tục nổi giận mắng mỏ.
Triệu Ngũ đặt điện thoại xuống, thở dài läc đầu: "Có những người, cậu không đắc tội nổi đâu. Dù cho hiện tại người đó chỉ là một tên bảo vệ quèn thì sao chứ, vảy vàng thì sẽ chẳng ở mãi trong hồ nhỏ, chỉ cần gặp thời lập tức sẽ biến thành rồng thôi".
Triệu Ngũ nghĩ một hồi liền quyết định báo tin này cho Trần Triệu Dương.
Lúc này, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang ngồi ở ghế sau xe.
Nam Cung Yến nhìn chăm chăm vào anh.
"Sao anh lại gọi tôi là cọp cái”.
Nam Cung Yến kích động nói.
"Vì em giống cọp cái”.
Trần Triệu Dương cười hì hì đáp: "Hơn nữa, em nói em không phải cọp cái, vậy tức là là anh có thể sờ mông em đúng không?"
"Họ Trần kia, tôi phải giết anh".
Nam Cung Yến nói rồi liền nhào về phía Trần Triệu Dương.