“Bên ngoài có mấy người bảo là quen chị, chị ra xem thử xem", Trần Triệu Dương nhìn Triệu Diễm Linh lạnh nhạt nói.
“Đêm rồi, tôi không ra ngoài đâu, tôi còn muốn ngủ thêm chút, đừng có mà làm phiền tôi nữa”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, trong mắt Triệu Diễm Linh hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta nhanh chóng quay người lại định đóng cửa.
Sao mà Trần Triệu Dương lại để cô ta toại nguyện được chứ, anh tiến lên một bước rồi giữ chặt lấy cửa, nói: “Hôm nay chị không ra ngoài cũng không được, ra đi”.
Nói rồi anh lập tức giơ tay năm lấy cánh tay cô ta kéo ra ngoài.
“Tên họ Trần kia, buông tay tôi ra, nam nữ khác biệt, buông tay tôi ra”, Triệu Diễm Linh bị Trần Triệu Dương kéo đi như thế thì kêu gào, Trần Triệu Dương thấy cô ta quá ồn ào nên lập tức châm cho một châm, phong bế luôn huyện câm của cô ta.
Rồi tiếp tục kéo cô ta ra cửa.
Vốn cô ta còn đang la hét om sòm, nhưng sau khi nhìn thấy đám người bu đầy ngoài cửa thì bị dọa cho đứng hình.
“Giết... giết người”, Triệu Diễm Linh chỉ có một suy nghĩ chính là đám người này đều bị Trần Triệu Dương giết hết rồi, cô ta không ngờ anh lại nhãn tâm như thế, trước đây bản thân cô ta đắc tội với anh không ít lần, mong anh không tức lên mà giết người diệt khẩu.
Nghĩ đến đây thì Triệu Diễm Linh lại càng sợ hãi hơn, cùng lúc đó cũng cảm thấy vô cùng hối hận, sao mình lại tham dự vào cái trò này làm gì?
Trần Triệu Dương rút châm ở huyệt câm của cô †a ra, anh muốn xem cô ta còn muốn nói gì nữa.
“Tiểu Yến à, em đừng để Trần Triệu Dương giết chị, chị cũng không phải là cố ý đâu, đều là do Vương Diệu Phi muốn chị lừa em ra ngoài, sau đó..”, nói đến đây thì Triệu Diễm Linh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến, trong mắt hiện lên sự cầu xin.
“Chị... chị họ, chị làm em quá thất vọng rồi”, Nam Cung Yến đau khổ, căn chặt răng nói.
Cô hiểu rất rõ, nếu như mình bị lừa ra ngoài thật thì chắc chäc đến lúc đó sẽ gặp phải Vương Diệu Phi, dù cô có chút thực lực nhưng nếu hản ta giở trò gì thì cô cũng không thể nào chống cự được.
“Em vào trước đây, anh xử lý đi”, Nam Cung Yến vô cùng thất vọng, cô đi qua người Triệu Diễm Linh vào trong nhà.
Triệu Diễm Linh kêu lên mấy tiếng nhưng Nam Cung Yến rất đau lòng nên không hề để ý đến cô ta.
“Được rồi, đừng có kêu nữa, trước đây tôi đã cảnh cáo chị rồi, đừng có làm chuyện gì quá phận, nhưng chị không nghe. Bây giờ làm sai thì tất nhiên phải trả giá, kể cả chị có là chị họ của Nam Cung Yến thì cũng không tránh khỏi”, Trần Triệu Dương nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói.
Sau khi nói xong, anh không đợi cô ta trả lời mà lập tức dùng cách giống với khi nấy xử lý những người kia, phong bế hết huyệt vị, không những vậy còn phong bế luôn cả miệng cô ta.
Xử lý xong Triệu Diễm Linh thì anh gọi cho Tăng Kim Lai một cuộc điện thoại, chuyện này tự anh xử lý thì có hơi phiền.
Đợi đến khi Tăng Kim Lai đến thì Triệu Diễm Linh đã bị dọa sợ gần chết rồi, vốn cô ta còn muốn dựa vào thân phận chị họ của Nam Cung Yến, nhưng căn bản là không ai để ý đến cô ta.
Đợi đến khi xử lý xong Triệu Diễm Linh thì Trần Triệu Dương mới quay người đi vào trong nhà, nhìn thấy Nam Cung Yến đang tức giận ngồi trong phòng khách thì anh thở dài một cái, chuyện này chỉ có thể tự mình nghĩ thông thôi chứ người khác không thể nào giúp đỡ được.
Sau khi sắp xếp xong thì Trần Triệu Dương lập tức rời khỏi nhà, anh không thích nợ người khác, càng không thích người khác nợ anh.
Nếu Vương Diệu Phi đã dám làm ra loại chuyện như vậy thì cũng nên chuẩn bị gánh chịu hậu quả.
Trần Triệu Dương lái xe với tốc độ nhanh nhất, anh còn không thèm để ý đến đèn giao thông, chưa đến năm phút sau anh đã dừng xe trước một biệt thư vô cùng xa hoa.