“Các người hãy nhớ rằng trên chiến trường, bất cứ mánh khóe nào cũng có thể đem ra sử dụng, hãy xem như đây là bài học đầu tiên để các người ghi nhớ lấy”, Trần Triệu Dương vốn không để ý tới ánh mắt oán hận của Giang Tử Phong, giọng nói vô cùng nghiêm khắc.
“Vợ ơi, phiền em ghi lại cho người anh em này 100 ngàn tệ. Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc thì phát luôn thể”, Trần Triệu Dương quay người nhìn sang Nam Cung Yến rồi nói.
“Cảm ơn cậu Trần”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ánh mắt của Trương Quân đột nhiên sáng lên, lập tức chắp tay cảm kích.
“Em sẽ thử lại lần nữa”, Giang Tử Phong không phục bèn tiến lên trước.
“Cậu đã lên một lần rồi, giờ tới lượt tôi”, Dương Lệ kéo Giang Tử Phong lại, sau đó nói với Từ Tịnh Nhã: “Chị, chị ở dưới xem trận này, em lên trước”.
“Được, chú ý an toàn!”, Từ Tịnh Nhã gật đầu. Tuy cô ta cũng muốn lên, nhưng tính cách của cô ta thì không muốn tranh giành.
“Ừm!”, Dương Lệ gật đầu, cô ấy lập tức kiễng chân lên một chút, cả người như một con bươm bướm nhẹ nhàng chạm xuống sàn đấu.
“Tôi là Dương Lệ, đội trưởng đội bảo vệ của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế, xin hãy chỉ bảo thêm”, Dương Lệ chắp tay, cúi người rồi lên tiếng.
“Trương Quân”, nhìn cách Dương Lệ lên sàn đấu vô cùng phóng khoáng, anh ta bèn cảnh giác. Cô ấy chắc chăn là người có bản lĩnh.
“Không cần sợ, tôi sẽ không đánh lén đâu”, Dương Lệ che miệng cười nhẹ. Lúc cô ấy cười, đội bảo vệ kia đang đứng đối diện nhìn thấy vậy thì lập tức ngây người ra, bao gồm cả Trương Quân, ánh mắt không khỏi mơ màng.
Chính ngay lúc này, bóng dáng Dương Lệ vụt qua, trực tiếp đứng trước mặt của Trương Quân. Cô ấy khẽ giơ tay, tung một chưởng vào lồng ngực của anh ta.
Ngay lúc Dương Lệ ra tay với Trương Quân, anh †a mới tỉnh táo lại, hai tay liền chắn trước ngực.
“Bịch..”, Trương Quân cảm nhận được một lực tấn công khủng khiếp tác động lên hai cánh tay mình, cơ thể như muốn bay ngược ra sau, sau đó tiếp đất một cách đau đớn.
“Đây..”, mọi người đều không ngờ, thấy Dương Lệ mỏng manh như vậy mà thực lực lại đáng sợ đến thế. Hơn nữa, một chưởng vừa rồi có thể nói là vừa hay trả thù thay cho Giang Tử Phong.
“Hay lắm”, nhìn thấy cảnh này, Giang Tử Phong đột nhiên hét to.
Mắt Từ Tịnh Nhã chợt sáng lên, dù gì thì Dương Lệ cũng là đội trưởng đội bảo vệ, cũng có một chút bản lĩnh. Nếu không thì lúc đầu ở công ty cũng không thể đàn áp được đám người cao to kia. Hiện tại sau khi đã tu luyện thì dĩ nhiên thực lực phải càng mạnh hơn rồi.
Hơn nữa, sau khi trở thành võ giả thì không chỉ sức mạnh và tốc độ đều được nâng cao, mà sự nhanh nhẹn, thị lực cũng được cải thiện rất nhiều.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý. Tôi cũng không ngờ mình lại mạnh như vậy”, nhìn thấy Trương Quân bị mình đánh văng ra xa, Dương Lệ bất ngờ nhìn vào đôi tay mà không dám tin điều này. Sau đó, cô ấy lo lắng vội chạy tới nói với anh ta.
“Được rồi, yên tâm. Cậu ta không sao, chỉ là cánh tay đã bị thương, không thể tiếp tục thi đấu được rồi, đỡ cậu ta xuống nghỉ ngơi đi”, Trần Triệu Dương đã tới trước Dương Lệ một bước, đứng trước mặt Trương Quân kiểm tra một chút, phát hiện không có gì đáng ngại nên cho người đỡ anh ta về.