Người đàn ông giàu có thì đang ngồi trên mặt đất với dáng vẻ uất ức. Ông ta ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy tấm thẻ của Trần Triệu Dương.
Thế là trái tim ông ta đập hãng một nhịp, bởi vì ông ta cũng nhận ra tấm thẻ ấy, trong lòng hối hận không thôi.
Người có thẻ đen toàn cầu có thể là một kẻ nghèo hèn được sao? Rõ ràng không phải là người mà ông ta chọc vào nổi, ấy thế mà ông ta lại chọc vào rồi.
Đang yên đang lành, sao ông ta lại thích sĩ diện hão làm gì cơ chứ? Bây giờ thì hay rồi, không xuống nước kiểu gì được.
"Tít... Quẹt thẻ thành công", không bao lâu sau, máy quẹt thẻ vang lên thông báo quẹt thẻ thành công.
"Thưa anh, thẻ của anh đây ạ! Cô à, đây là son của cô, cô thật hạnh phúc", nhân viên bán hàng lần lượt đưa thẻ và son cho Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến, sau đó nịnh nọt thêm một câu.
Nghe thấy lời nói của nhân viên bán hàng, Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng chỉ khẽ gật đầu.
Trần Triệu Dương mừng thầm, nhân viên bán hàng này được đó, trợ giúp anh một phen ra trò.
"Chính là nơi này, ông chủ Vu bảo đánh gãy chân thằng đàn ông, còn đứa con gái thì bắt lại", trong lúc người đàn ông giàu có đang nghĩ xem phải chấm dứt ân oán này thế nào, bên ngoài vọng tới những tiếng ồn ào, ngay sau đó, mười mấy người đô con trông như dân giang hồ đổ xô vào trong.
Thấy vậy, nhân viên cửa hàng vội vàng gọi điện thoại nội bộ để kêu bảo vệ tới, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
"Hội của ông tới rồi hả? Không ngờ ông còn quen biết cả dân xã hội đen, được đấy", Trần Triệu Dương giẫãm chân lên người đàn ông giàu có, nói với vẻ mặt bình tĩnh như cũ: "Muốn đánh gãy chân tôi, lại còn đòi bắt vợ tôi, to gan thật".
"Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, sau này tôi không dám kiêu ngạo như thế nữa, anh là người độ lượng, xin anh hãy thả tôi đi, như thả một con chó thôi mà", lúc này ông chủ Vu sắp tuyệt vọng luôn rồi. Lũ khốn ấy, bình thường cần bọn họ thì rất lâu mới thấy mặt, sao hôm nay lại tới nhanh như thế?
"Chả dám, nhiều dân giang hồ như thế, tội sợ lắm", Trần Triệu Dương bảy ra dáng vẻ sợ hãi.
"Ông chủ Vu, phải ông chủ Vu không vậy?", đám xã hội đen kia tìm quanh cửa hàng một lúc rồi mới tìm được ông chủ Vu trên mặt đất, nếu không có chiếc nhẫn to phạc trên ngón tay ông ta thì e rằng bọn họ còn không nhận ra ấy chứ.
"Thăng ranh, mày là ai mà dám đánh ông chủ Vu? Mau thả ông chủ Vu ra, nếu không...", một người đàn ông đeo dây xích vàng chỉ vào Trần Triệu Dương và uy hiếp. Chỉ có điều gã ta vẫn chưa nói hết câu thì Trần Triệu Dương đã tung một cú đá vào thẳng mồm gã, khiến gã ngả người ra sau.
Người đàn ông kia còn chưa kịp rên tiếng nào. thì đã bị Trần Triệu Dương đá ngất xỉu, máu tươi trong miệng tuôn ra ào ào.
"Nói nhảm nhiều quá đấy, có bản lĩnh thì nhào vô, không có bản lĩnh thì mau chóng gọi kẻ chống lưng tới, mà không có kẻ nào chống lưng nữa thì quỳ xuống cho tao", Trần Triệu Dương chẳng hơi đâu mà nghe lũ người đó uy hiếp, anh lập tức mở miệng nói.
Nhìn thấy cảnh ấy, người đàn ông giàu có hối hận không thôi.
"Muốn chết!", nghe thấy những gì Trần Triệu Dương nói, lại còn thấy đại ca của mình bị đánh ngất xỉu, những tên còn lại bất chấp tất cả, hô hào. rồi xông về phía trước.
Xông lên thì nhanh đó, nhưng tiếc là bay ngược trở lại còn nhanh hơn.
Cứ một cú đá là Trần Triệu Dương lại đá bay một tên ra khỏi cửa hàng.
Đánh nhau trong cửa hàng, nhỡ mà làm hỏng đồ của người ta thì sẽ không hay.
"Thằng ranh, mày dám đánh bọn tao, bọn tao là người của chị Mị đó! Mày đánh tao thì chẳng khác nào chọc tới thế lực ngầm của cả thành phố Nam Hải, mày chết chắc rồi", có người bực bội gào lên.
"Mày đang nói tới Tô Hồng Mị hả?", nghe thấy tên đó nói vậy, Trần Triệu Dương híp mắt lại, lạnh lùng nhìn tên đó và hỏi.