Lúc Trần Triệu Dương và tam trưởng lão tới chỗ kho báu phía sau núi, Trần Triệu Dương sử dụng mắt xuyên thấu quét qua một lượt thì phát hiện kho báu của Kỳ Môn Sơn đúng là được giấu rất kỹ.
Chỗ kho báu này được xây ở phía sau vách núi. Nếu không phải tam trưởng lão dẫn mình tới thì cho dù mình có dùng mắt xuyên thấu lật tung cả Kỳ Môn Sơn lên cũng chưa chắc có thể tìm thấy được chỗ này.
“Cậu Trần, kho báu ở dưới vách núi này, nhưng tôi không có chìa khoá để vào”, tam trưởng lão khổ Sở nói.
Tuy ông ta là tam trưởng lão của Kỳ Môn Sơn nhưng Kỳ Môn Sơn là do một mình Vân Hạn Lâm quyết định, trước giờ những chuyện này không hề tới lượt mấy vị trưởng lão bọn họ quản. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc Vân Hạn Lâm chết đi thì bọn họ cũng không thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn không ngừng tranh quyền đoạt lợi.
“Hóa ra ông cũng chả là cái thá gì cả Trần Triệu Dương nghe vậy thì chợt nhìn ông ta chế giễu nói.
Bị Trần Triệu Dương cười nhạo, tam trưởng lão giận đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng đành kiềm chế lại trong lòng.
“Được rồi, tha cho ông một mạng vậy, có thể trốn đi được bao xa thì cứ trốn, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy ông, coi như thù lao cho ông vậy”, Trần Triệu Dương đã dùng mắt xuyên thấu nhìn một lượt chỗ kho báu, dĩ nhiên anh cũng không cần phải để lão già này ở đây làm gì.
“Cảm ơn cậu Trần”, tam trưởng lão nghe thấy vậy thì liền thờ phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không huỷ đi tu vi của ông ta, cho dù là mất đi chỗ dựa Kỳ Môn Sơn đi chăng nữa thì sau này ông ta vẫn có thể làm được chuyện mình muốn.
Nhưng rút qua bài học lần này, ông ta quyết định, sau này làm bất cứ chuyện gì cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không thì rất dễ chọc vào người không nên chọc.
Đợi sau khi lão già này đi khỏi, Trần Triệu Dương nóng lòng muốn xuống dưới vách núi. Còn về chìa khóa của kho báu này, Trần Triệu Dương hoàn toàn không quan tâm. Anh trực tiếp dùng sức phá nó đi là được.
Trần Triệu Dương mở khoá và đi vào trong, coi như cũng được mở mang tầm mắt trước sự giàu có của Kỳ Môn Sơn.
Kỳ Môn Sơn tốt xấu gì cũng là một tông môn. Những gì tông môn sở hữu không chỉ là cao thủ, mà còn có bí mật bên trong, và kho báu chính là nơi ẩn chứa bí mật của họ.
Kho báu của Kỳ Môn Sơn tổng cộng có 12 hàng, chia ra vũ khí, những vật linh tinh, bí kíp, đơn dược và linh dược.
Trần Triệu Dương bèn đi tới hàng đầu tiên của kho báu. Phía trên hàng thứ nhất có đặt nhiều loại vũ khí khác nhau, trong đó có đủ các loại vũ khí quý hiếm, độ sắc bén gần giống như cặp đoản kiếm mà Vân Hạn Lâm sử dụng trước đó.
“Nhẹ quá rồi”, Trần Triệu Dương cầm một cây Lang Nha Bổng vung lên, trọng lượng lên tới vài chục ký, nhưng vẫn còn khá nhẹ đối với anh.
Trần Triệu Dương đặt cây Lang Nha Bổng xuống, lại thử thêm vài món vũ khí khác. Nhưng những loại vũ khí này không phải quá nhẹ, chỉ là không thuận tay thôi.
Cuối cùng, Trần Triệu Dương tìm cả buổi cũng không tìm được loại binh khí hợp với mình, xem ra mình đành phải dùng năm đấm trong một khoảng thời gian nữa rồi.
Tuy các loại binh khí này không hợp với anh, nhưng người dưới trướng của anh thì cần. Cho nên anh chuẩn bị mang hết đi.
Lúc nhìn thấy kho báu, Trần Triệu Dương đã gọi cho Tăng Kim Lai, kêu anh ta đưa vài người tới và lái theo một chiếc xe lớn. Anh sẽ đem hết mấy thứ này tới hồ Lộc Minh.
Ngoại trừ binh khí, còn có một vài thứ bí kíp gì đó. Có điều mấy thứ này, Trần Triệu Dương nhìn sơ qua một lượt cũng không thèm xem lại nữa. Những loại công pháp, bí kíp võ công này cơ bản không dùng được, còn không bằng những thứ tốt đẹp được lưu trong đầu anh.
Chủ yếu là Trần Triệu Dương chỉ muốn xem linh dược, đơn dược và một vài thứ linh tinh khác.