“Thầy bói rởm gì ở đây?
Giang Sơn trầm giọng hỏi.
“Là thế này, tên đó là một bảo vệ quèn, không biết cậu ta đã lừa cậu Giang Tử Phong thế nào, sau đó...”
Quản gia Chu kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Sơn nghe.
“Ông chủ, tên thầy bói rởm ấy nói răng trong phòng cô chủ có thứ không sạch sẽ, ông nói xem có phải là vớ vẩn không? Tôi nghĩ chắc chẳn là thế nên cô chủ mới sợ”, quản gia Chu nghiến răng nói: “Muốn trách thì cũng phải trách cậu ta”.
“Có thể lắm”.
“Có thể chính là tại cậu ta”.
Những người bên cạnh đều gật đầu.
“Có chuyện này à?”
Giang Sơn hỏi Hà Mai Anh.
Hà Mai Anh gật đầu nói: “Dù sao thì tôi không tin”.
Thế nhưng Giang Sơn bỗng trở nên trầm mặc. Với thân phận địa vị của ông ta, đúng là ông ta đã từng nghe nói đến những chuyện tương tự như thế này, hơn nữa Giang Sơn cảm thấy có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
“Giang Sơn, chắc không phải ông tin những gì tên thầy bói rởm đó nói đấy chứ?”, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sơn, Hà
Mai Anh lại hỏi.
“Ông chủ, cậu ta chỉ là một tên thầy bói làm bảo vệ, không tin được đâu”, quản gia Chu cũng nói.
Giang Sơn cần răng nói: “Tử Phong không phải kiểu người lỗ mãng, chúng ta cứ làm theo lời cậu ta nói, chuyển hết đồ đạc trong phòng ra xem sao”.
Hả?
Giang Sơn nói như vậy, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đừng nhìn tôi bằng cái vẻ mặt ấy, sai người dọn đồ đi”.
Giang Sơn nói: “Đến nước này rồi thì cách gì cũng phải thử xem sao”.
“Tôi sẽ sai người dọn ngay”. Quản gia Chu nói.
Dứt lời, quản gia Chu ra lệnh cho một nhóm người đi dọn đồ.
Chẳng bao lâu sau nhóm người ấy đã bảt tay vào làm việc, chuyển hết đồ đạc trong phòng Giang Uyển Quân ra ngoài.
Thấy đã chuyển hết đồ ra gần hết rồi, Giang Sơn và Hà Mai Anh bèn bước vào phòng.
Trong phòng, Giang Uyển Quân vẫn gào thét không ngừng nghỉ.
“Không ngờ sếp Giang lại tin vào chuyện như vậy”. “Sao lại tin cách ấy được cơ chứ?”
“Sắp chuyển hết đồ ra rồi, chẳng có hiệu quả gì hết”. Những người bên ngoài lại xì xào bàn tán.
“Ông chủ, bà chủ, đã chuyển đồ ra hết rồi nhưng vẫn không có hiệu quả”.
Thấy Giang Sơn và Hà Mai Anh vào phòng, quản gia Chu nói ngay: “Tôi thấy tên thầy bói rởm đó là kẻ lừa đảo chắc rồi, đúng là chết tiệt thật, loại người này cứ phải cho hắn biết tay”.
Trong lúc quản gia Chu nói, Giang Sơn nhìn chằm chăm vào một bức tranh treo trên bức tường đằng trước, ông ta nói: “Ở đây còn một bức tranh”.
Dứt lời, Giang Sơn định bước tới đó tháo tranh xuống.
“Ông chủ, tôi chảm thấy không cần tốn công tốn sức làm gì”.
Quản gia Chu nói: “Vô dụng thôi”.
Hà Mai Anh cũng thở dài: “Giang Sơn, tôi cảm thấy chuyện này không tin được đâu, tên đó là kẻ lừa đảo”.
Trong lúc bọn họ nói, Giang Sơn đã tháo bức tranh xuống, đồng thời cuộn nó lại.
Ông ta vừa cuộn bức tranh lại là Giang Uyển Quân lập tức ngưng gào thét.
Nhìn thấy cảnh này, những người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ nhìn Giang Uyển Quân, biểu cảm trên mặt cô ấy cũng dần trở nên bình thản.
Sau đó trông Giang Uyển Quân có vẻ rất khó chịu, cô ấy hô lên: “Bố mẹ, cứu con với, con đau lắm”.
Nói xong, Giang Uyển Quân lập tức hôn mê. Hơi Nhìn thấy tình cảnh này, đám Hà Mai Anh trợn tròn mắt.
Bọn họ đổ dồn ánh mắt vào bức tranh mà Giang Sơn đang cầm.
“Bức tranh này là tranh ông tặng Uyển Quân vào một tháng trước, Uyển Quân vô cùng thích nó, thời gian vừa khớp”, Hà Mai Anh khiếp sợ nói.
Giang Sơn cầm bức tranh, ông ta trầm giọng ni liên lạc với Tử Phong, bảo thằng bé mời người kia về đâ: thế nào cũng phải mời được, mau lên! Không, để tự tôi liên lạc với Tử Phong”.
Giờ khắc này, ai cũng biết là Trần Triệu Dương đã nói đúng.
Những người đứng bên ngoài đều tỏ vẻ không dám tin.
Ai có thể ngờ được rằng chuyện quái lạ như vậy lại xảy ra cơ chứ.