“Đúng là không phải người, qua khúc cua như: vậy cũng không cần giảm tốc độ”.
“Đừng vội, các khúc cua phía sau sẽ càng khó hơn, anh ta chắc chắn sẽ giảm tốc độ thôi”.
“Mỗi người đều có ưu khuyết riêng, không nên so sánh, lúc trước thấy Lạc Thu đua xe còn cảm thấy rất lợi hại. Bây giờ cảm thấy không đủ kinh ngạc rồi”.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì đều gào lên, bèn thay đổi lập trường.
Bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh hoàng, vẻ mặt của Giang Uyển Quân trên xe cũng thay đổi rõ rệt. Cô ấy không ngờ Trần Triệu Dương lại qua được khúc cua như vậy. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người vượt qua khúc cua như thế này.
Tới lúc này, Giang Uyển Quân biết, không thể nói chuyện với anh. Như vậy thật sự quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để anh phân tâm.
Cuộc đua trôi qua rất nhanh, khoảng cách giữa hai chiếc xe chưa tới 200m. Nếu là bình thường, cũng chỉ là hơn thua ở chuyện đạp ga, nhưng trong cuộc đua xe kiểu này vẫn có rất nhiều chênh lệch.
“Còn hai khúc cua, không biết Lạc Thu có bị đuổi kịp hay không”.
“Nếu vẫn không giảm tốc độ ở các khúc cua như trước thì chắc chắn có thể đuổi kịp”.
“Nhưng hai khúc cua này là hẹp nhất, e là không thể không giảm tốc độ”.
Lúc này, những người xung quanh đều bắt đầu suy đoán.
“Chết tiệt. Sao kỹ thuật lái xe của tên Trần Triệu Dương này lại lợi hại như vậy?”, vẻ mặt của Chu Hán Khanh tái mét đi. Nếu trước đó, xe của Trần Triệu Dương cũng khởi động chạy như xe của Lạc Thu, e là lúc này Lạc Thu còn không thể nhìn thấy đèn ở đuôi xe của Trần Triệu Dương.
“Anh Triệu Dương, vẫn còn hai khúc cua nữa, cố lên!”, lúc này ánh mắt của Giang Uyển Quân nhìn anh tràn đầy sự ngưỡng mộ xen lẫn sự tôn sùng.
“Yên tâm đi!”, ánh mắt của Trần Triệu Dương rất điềm tĩnh, tốc độ không hề giảm chút nào.
“Độ cong của hai khúc cua có hơi hẹp, phải cẩn thận”, Giang Uyển Quân lên tiếng.
“Không sao, chuyện nhỏ mà”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu nên sớm đã nhìn thấy, trong đầu không ngừng tính toán về khúc cua này.
Đối với anh mà nói thì độ cong của khúc cua này không hề khó chút nào.
Năm đó, khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, bị người ta săn lùng, độ nguy hiểm còn nhiều hơn cả lúc này, nhưng anh cũng chưa từng giảm tốc độ, vì giảm tốc độ có nghĩa là kết thúc mạng sống.
Khúc cua đầu tiên sắp tới, xe của Lạc Thu quả nhiên bắt đầu giảm tốc độ ở khúc cua này. Còn tốc độ xe của Trần Triệu Dương không hề thay đổi, anh phóng lên một cách điên cuồng.
Lạc Thu dĩ nhiên nhìn thấy xe của Trần Triệu Dương, hắn ta trực tiếp lách vào góc trong cùng tại khúc cua. Nếu Trần Triệu Dương muốn vượt thì e chỉ có một hậu quả, đó chính là lao xuống dưới vách núi.
“Không hay rồi”.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hét lên lên.