Tiếp đó anh cởi sạch quần áo, chỉ để lại chiếc quần sịp ra mở cửa.
Dù nói thế nào thì Nam Cung Yến cũng là vợ anh trên danh nghĩa, nếu để cô biết anh chung chạ với người phụ nữ khác cả đêm không về thì sẽ chẳng thể giải thích được.
Sau khi rời khói đó không lâu, Nam Cung Yến thay quần áo xuống lầu.
Trần Triệu Dương cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị đưa cô tới công ty.
Đám Đường Võ rất nhanh nhạy, để Trần Triệu Dương lái xe chở Nam Cung Yến, bọn họ thì theo sát đăng sau.
“Em yêu, tối qua em tìm Tay Lái Lụa làm gì?” “Hừi”
“Có phải em có chuyện gì muốn nói với Tay Lái Lụa không?”
“Hừi! Hừi”
Trên xe, Trần Triệu Dương cười ha ha hỏi chuyện Nam Cung Yến, nhưng Nam Cung Yến chỉ đáp lại bằng tiếng hừ lạnh.
“Anh biết rồi, em muốn xin link chứ gì”, Trần Triệu Dương cười gian: “Em yêu, em tên tâm, tối về anh sẽ gửi cho em. Yên tâm nhé, Tay Lái Lụa đã ra tay thì ngưồn chỉ có vip thôi”.
“Cútt”
Cuối cùng Nam Cung Yến cũng không nhịn được, cô phun ra một chữ.
“Em yêu, anh đã trở thành trợ lý của em rồi, hôm nay anh phải làm gì?”
Trần Triệu Dương lại hỏi: “Cứ đi theo em là được à?”
“Anh không được đi theo tôi”. Nam Cung Yến lạnh giọng nói. “Không đi theo em thì anh đi đâu?”
“Anh thích đi đâu thì đi, tóm lại là không được đi theo t:
Nam Cung Yến nói với vẻ bực tức. “Anh là trợ lý của em cơ mà, phải đi theo em chứ”, Trần Triệu Dương nghiêm túc nói: “Ngay cả tới nhà vệ sinh anh
cũng phải đi theo, đề phòng có kẻ nhìn lén”.
“Phi! Lưu manh..", Nam Cung Yến xì một tiếng: “Tóm lại hôm nay anh mà đi theo tôi thì tôi sẽ không để yên cho anh”.
“Vậy để anh báo lại với bố vợ thân yêu của anh đã”. “Hừ, anh báo với ai cũng vô dụng, tôi đã quyết định rồi!”
Két!
Nam Cung Yến vừa dứt lời, Trần Triệu Dương bỗng phanh đột ngột, khiến đầu cô bị va đụng.
“Tên họ Trần, anh cố tình đúng không?”
Nam Cung Yến xoa vùng đầu vừa bị đau, nói một cách giận dữ.
“Đằng trước có người chiếm mất chỗ để xe của chúng ta
Trần Triệu Dương nhìn về phía trước và nói. Vốn dĩ ở khu vực đỗ xe của công ty có vị trí dành riêng cho Nam Cung Yến, nhưng hôm nay trên chỗ đó lại xuất hiện một người và một chiếc xe.
“Giang Tử Phong”.
Trần Triệu Dương nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu ta có phải con gái đâu, suốt ngày quấn lấy anh làm gì? Đợi anh đuổi cậu ta đi”.
Dứt lời, Trần Triệu Dương nhảy xuống xe.
“Tìm tôi làm gì? Có gì thì nói mau lên
Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong, anh nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Trông thấy Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong cười khà khà nói: “Anh Dương, hôm nay em tới không phải để tìm anh,
anh đừng tưởng bở”.
“Vậy cậu chặn đường ở đây làm gì?”, Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong hỏi.
“Em đến tìm chị dâu!” Giang Tử Phong cười nói.
Dứt lời, Giang Tử Phong đi tới cạnh xe và gọi: “Chị dâu, em có chuyện cần tìm chị”.
Giang Tử Phong vừa gọi là Nam Cung Yến hạ kính xe xuống.
“Giang Tử Phong, cậu đừng gọi chị là chị dâu, chị không. phải chị dâu của chị”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói.
“Em biết rồi, chị dâu”, Giang Tử Phong cười nói: “Chị dâu, là thế này, em có chuyện muốn nhờ chị”.
Thấy Giang Tử Phong gọi mình như thế, Nam Cung Yến tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Có chuyện gì?”
Cô cũng chẳng buồn đôi co nhiều với Giang Tử Phong về cái vấn đề xưng hô này nữa.
“Chị dâu, là thế này, em muốn mượn người của chị”.
“Mượn ai?”, Nam Cung Yến hơi sửng sốt.
“Là thế này, em muốn mượn anh Dương”.
Giang Tử Phong cười nói: “Không biết chị dâu có đồng ý không?”
"Không đồng ý!"
Không đợi Nam Cung Yến trả lời, Trần Triệu Dương đã nói luôn.
“Chị đồng ý”, thế nhưng Nam Cung Yến lại nói một cách sảng khoái: “Cậu cần dùng thì cứ mang đi, dùng vài ba tháng cũng không sao”.
“Chị dâu, em chỉ dùng một ngày là được rồi”, Giang Tử Phong cười.
“Tôi bận lắm, tôi không rảnh”, Trần Triệu Dương nói.
“Anh Dương, anh đừng giả vờ, anh chỉ là một bảo vệ mà thôi, có việc gì mà bận, hơn nữa chị dâu đã cho anh nghỉ rồi”, Giang Tử Phong nhìn Trần Triệu Dương cười.
Giang Tử Phong cũng biết nếu hỏi thẳng Trần Triệu Dương thì chäc chẳn anh sẽ không đồng ý, vậy nên anh đã đi đường vòng, hỏi mượn Nam Cung Yến.
“Bảo vệ thì làm sao? Cậu có biết mỗi ngày tôi phải ngắm bao nhiêu gái xinh đi ra đi vào không? Tôi còn phải bảo vệ sự an toàn của bọn họ, giữ gìn hòa bình thế giới”.
Trần Triệu Dương phát ngôn hùng hồn: “Tóm lại tôi không rảnh đi với cậu”.
Trần Triệu Dương nghĩ cả đêm qua không được ngủ, hôm nay anh định về công ty ngủ bù, không muốn đi làm chuyện gì với Giang Tử Phong hết.
“Chị dâu, chị xem...”
Giang Tử Phong chẳng ngó ngàng gì tới Trần Triệu Dương, cậu ấy nhìn về phía Nam Cung Yến.
“Trần Triệu Dương, hôm nay anh không cần về công ty, đi giúp Giang Tử Phong đi”.
Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương nói. “Anh không muốn!”, Trần Triệu Dương nói. “Đây là mệnh lệnh!”, Nam Cung Yến nghiêm túc nói.
“Anh Dương, anh đi với em đi, không nghe lời chị dâu là về sẽ phải quỳ trên vỏ sầu riêng đấy”.
Giang Tử Phong kéo tay Trần Triệu Dương nói.
“Tôi động nói: là loại người như thế sao?”, Trần Triệu Dương kích “Về nhà tôi dạy lại cô ấy thì có”.
“Hừ!” Vẻ mặt của Nam Cung Yến lạnh lùng hơn đôi phần. “Đi mau lên, chị dâu giận rồi”.
Giang Tử Phong vội vàng kéo Trần Triệu Dương lên xe rồi lái xe đi.
Thấy Giang Tử Phong kéo Trần Triệu Dương đi, Nam Cung Yến thở phào một hơi.
Nói thật, Nam Cung Yến thật sự không biết phải sắp xếp cái tên trợ lý Trần Triệu Dương này thế nào. Cô sợ anh sẽ đi theo cô cả ngày, làm ảnh hưởng tới cảm xúc và công việc của cô.
Kể từ buổi tối hôm trúng đạn, Nam Cung Yến phát hiện ra người đàn ông nào đó rất dễ tác động đến cảm xúc của cô, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
“Nói đi, hôm nay có chuyện gì cần tôi giúp?”
Vừa ngồi lên xe là Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong hỏi.
“Anh Dương, có phải y thuật của anh cao siêu lắm không?”
Giang Tử Phong hỏi Trần Triệu Dương.
“Tàm tạm”.
Trần Triệu Dương nói một cách khiêm tốn.
“Anh đừng khiêm tốn, ngay cả Cuồng Y cũng phải sượng mặt vì anh, còn không dám ho he gì nữa”, Giang Tử Phong vừa cười vừa nói.
“Cậu muốn đưa tôi đi khám bệnh cho người ta?”
Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong hỏi.
"Đúng thế”
Giang Tử Phong gật đầu nói: “Em muốn nhờ anh khám bệnh cho em họ em. Anh Dương, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho em họ em, gia đình em sẽ không bạc đãi anh”.
“Em họ cậu bị bệnh gì?”
Trần Triệu Dương hỏi Giang Tử Phong.
“Khó nói lắm”, Giang Tử Phong lắc đầu nói: “Đến lúc đó anh gặp rồi sẽ biết".
“Được rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu.
“Ca này hóc búa lắm hả?”, một lát sau, Trần Triệu Dương lại nói.
“Ừm, đúng là hơi hóc búa”.
Giang Tử Phong đáp lời.