“Vả lại, lúc hai chúng ta kết hôn còn chưa được hưởng tuần trăng mật mà, nhân dịp lần này ra ngoài coi như bù lại”, Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Triệu Dương. không hề nhúc nhích gì, bèn tung chiêu lớn.
“Hưởng tuần trăng mật thì phải đi, nhưng mà ở bên Nam Phi cũng làm gì có chỗ nào hay để hưởng chứ, cái chỗ đó chiến tranh liên miên, hoàn toàn không có chút an toàn nào, nói không chừng một lúc nào đó lại có một quả tên lửa bay tới, chết thế nào cũng không biết.
“Với lại, quốc gia ở bên đó thay đổi quá nhanh, vô cùng hỗn loạn. Cho nên tới nơi đó căn bản là không được bảo vệ, chỉ có thể dùng thực lực của mình để nói chuyện”.
Nghe Nam Cung Yến nói muốn tới Nam Phi để hưởng tuần trăng mật, Trần Triệu Dương lập tức giật nảy mình, vội vàng nói.
“Cái gì? Hỗn loạn như thế sao? Vậy...Vậy làm sao bây giờ? Nếu như anh đi thì có thể gặp nguy hiểm không, không được thì chúng ta thuê người đi giúp bọn họ một lần, không phải những người đó chỉ cần tiền sao? Cho bọn họ tiền luôn, bảo bọn họ trả người, như vậy hẳn là được nhỉ”, nghe Trần Triệu Dương nói nơi đó đáng sợ như Nam Cung Yến lập tức bị dọa sợ, ôm lấy cánh tay Trần Triệu Dương, vội vàng nói.
“Tiền? Ở nơi khác thì tiền đúng là đồ tốt, nhưng ở bên Nam Phi thì tiền chính là thứ khốn kiếp, lương thực và vũ khí đạn dược mới là trên hết. Nhưng mà đi đến chỗ đó, nếu như em muốn mua lương thực và vũ khí đạn dược cũng không phải là chuyện dễ dàng”.
“Còn nữa, với lòng tham của những người ở Nam Phi này, cho dù có gom hết tất cả mọi thứ cho bọn họ, sợ là bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thả người, chắc chắn là sẽ đòi chúng ta nhiều hơn”.
Trần Triệu Dương lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Ban đầu, Huyết Lang của Trần Triệu Dương chinh chiến khắp nơi trên thế giới, đương nhiên một nơi chiến tranh loạn lạc như Nam Phi chính là chỗ mà bọn họ thường xuyên ra vào, cho nên có thể nói là Trần Triệu Dương hiểu rất rõ nơi ấy.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”, trong nháy mắt sắc mặt của Nam Cung Yến và.Julia trở nên khó coi, nếu như đã nói như vậy rồi thì cho dù có đưa hay không đưa tiền cũng giống nhau cả, như vậy chỉ có một biện pháp, chính là nghĩ cách đi cứu viện.
“Mọi người cũng đã nghĩ tới thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, đi nghĩ cách cứu viện đi”, Trần Triệu Dương thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải quay lại vùng đất kia, sau khi anh trở về đô thị, thì không có dự định quay lại nghề cũ nữa, nhưng tình hình bây giờ buộc anh phải làm Vậy.
Chỉ có điều, nếu như bắt buộc phải nghĩ cách để cứu viện, đối với nhóm người Trần Triệu Dương mà nói cũng không phải là chuyện khó, dù sao thì ai cũng đã từng trải qua cuộc sống trong quân đội rồi.
“Ông xã, em..”, trong lòng Nam Cung Yến lại thấy vô cùng xoắn xuýt, cô cảm thấy rất hối hận, cô sợ Trần Triệu Dương đi rồi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Yên tâm đi bà xã, nếu như ở nơi đó, Huyết Lang của bọn anh mà dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu”, trong mắt Trần Triệu Dương mang theo vẻ tự tin, ngạo nghễ nói.
“Không sai, có bọn em ở đây, các chị cứ yên tâm đi”, lúc này, nhóm người Tật Phong cũng hùa vào theo, vẻ mặt hưng phấn nói.
Bọn họ càng khát vọng được xông pha chiến đấu với
Trần Triệu Dương một lần nữa, thể nghiệm nhiệt huyết chém giết kẻ địch, không ngờ rằng cuối cùng cơ hội này cũng đến, đương nhiên là bọn họ vô cùng phấn khích.