“Cút ra”, Trần Triệu Dương đá thẳng hắn ra ngoài.
Sau đó anh đi ra bên ngoài rồi đóng cửa lại.
“Các người là ai?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy bộ dạng hung dữ kia của bọn họ thì hỏi.
“Mày là Trần Triệu Dương đúng không, nghe nói mày lấy được một cô vợ xinh đẹp lắm, cho mượn chơi chút nào”, tên cầm đầu béo nục nịch cầm trong tay một cây gậy sắt, bộ dạng vô cùng hung hãn.
Nghe thấy tên du côn anh chưa từng gặp bao giờ lại có thể gọi được chính xác tên của anh, còn biết cả việc anh đã kết hôn nữa.
Vậy thì chắc chăn những người này đã nằm được một vài thông tin cá nhân của anh, nhưng điều quan trọng hơn cả là, đám người này hoàn toàn không biết chuyện anh làm ở khách sạn Phượng Lan.
Nếu không thì người phía sau chắc chăn không thể nào chỉ tìm mấy tên du côn như thế này đến gây sự với anh được.
“Yên tâm, bọn mày sẽ không chết một cách dễ dàng như thế đâu, tao sẽ khiến cho bọn mày nếm đủ đau đớn, cuối cùng phải sống trong hối hận và tuyệt vọng”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói.
Vốn mấy người này tìm anh để gây chuyện, chỉ cần đuổi họ đi là được rồi.
Nhưng mà, họ nói gì không nói lại lôi chuyện vợ anh ra để nói, điều này thực sự đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
“Tên nhóc, người thì không lớn nhưng khẩu khí thì lớn đấy, thật sự không biết ông đây đến làm gì sao? Nói thật cho mày biết, ông đây không thiếu cách để lấy mạng người, mày tốt nhất nên thức thời đi”, tên béo cầm đầu nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương thì tức muốn chết, hắn ta nói một cách tức giận.
Trần Triệu Dương không nói nhiều mà lập tức ra tay, chỉ là mấy tên côn đồ này dưới tay anh thì không có chút khả năng phản kháng nào, tất cả đều bị anh đánh ngã rạp ra đất.
“Bây giờ chúng ta nói chuyện một chút”, Trần Triệu Dương cầm lấy gậy sắt của tên mập đó rồi bẻ tay một cái, thanh sắt dài như thế lập tức bị bẻ cong.
Tên mập biết lần này chọc không đúng người rồi, nhưng không ngờ được là Trần Triệu Dương lại có thể bẻ cong vũ khí của hẳn ta, đây là một gậy sắt đặc chứ không phải loại rỗng giữa.
“Nói đi, là ai sai bọn mày đến?”, Trần Triệu Dương tiện tay vứt gậy sắt đã bị bẻ cong đó đi rồi hỏi.
“Không có ai sai cả, là chúng tao tự đến”, nghe Trần Triệu Dương nói thì tên mập úp mở nói.
“Được, tốt lắm, hiểu rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, rồi không hỏi thêm nữa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trần Triệu Dương thì tên mập thở dài nhẹ nhõm, tên nhóc này giỏi thế nhưng vẫn rất dễ lừa.
Ngay khi hắn ta nghĩ Trần Triệu Dương sẽ bỏ qua cho mình thì anh đã duỗi tay sờ soạng một chút rồi sau đó lôi từ trong người ra một chiếc châm bạc, nhanh như chớp châm vào người hắn ta.
“Hả?”, tên mập ngây người một chút, một cái châm nhỏ như thế mà muốn hắn ta khuất phục sao, đúng là trẻ con mà.
Nhưng mà, suy nghĩ này của hắn ta chỉ duy trì được mấy phút rồi lập tức một cơn đau đáng sợ ập đến, cơn đau này bắt nguồn từ chiếc xương sườn vừa bị Trần Triệu Dương đánh gãy.
Vốn dĩ mức độ đau đớn này đối với hắn ta thì không đáng là gì, nhưng lần này hắn ta cảm nhận được rất rõ ràng, loại đau đớn này có thể nói là đau đến tận xương tủy.
Từ trước đến nay hắn ta chưa từng chịu qua cơn đau nào như thế này, hắn ta lập tức muốn hét lên để giảm bớt đau đớn.
Chỉ là điều khiến hắn ta tuyệt vọng chính là hắn há miệng ra nhưng không phát ra được âm thanh nào cả, chỉ có thể đứng im chịu đau đớn.