Thấy hình ảnh này, ai nấy đều hít sâu một hơi. Đó là đao cơ mà, hơn nữa nó còn được sử dụng bởi linh vu Tabu có thực lực phi phàm, hản ta là đại lực sĩ nổi tiếng gần xa, nghe nói nếu dốc sức thì có thể chém cả tấm thép thực thụ thành hai khúc chứ đừng nói là ngón tay người.
Mà bây giờ họ đang nhìn thấy cái gì đây?
Người đàn ông Hoa Hạ gầy gò yếu ớt này lại chỉ dùng ngón tay đã làm gãy được thanh đao của linh vu "Tabu? Đúng là một trò đùa!
Nhưng nhiều người đang nhìn thế này, không thể nào. là giả được.
Sắc mặt của Tabu cực kỳ khó coi, không ngờ nhát đao dùng hết sức của mình lại bị chặn lại bởi một đầu ngón tay của đối phương, đã thế còn làm đứt cả đao của mình.
Trần Triệu Dương không muốn chơi với Tabu nữa, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, một luồng chân khí xâm nhập vào đan điền của hắn ta, phế bỏ hoàn toàn chân khí hắn ta khó khăn lắm mới tu luyện ra.
"Mày...mày phế đan điền của tao ư? Á...", cảm nhận được trong cơ thể mình trống rỗng, Tabu điên cuồng gào thét, rõ ràng không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Phải biết rằng Tabu đã nhiều năm đi qua các bộ lạc và sử dụng thực lực của mình để trở thành linh vu của họ, dĩ nhiên thủ đoạn của hắn ta cũng rất tàn nhẫn.
Nhưng nếu hôm nay Tabu bị phế thì các thế lực và những kẻ mà hắn ta từng chọc giận chắc chắn sẽ không bỏ qua, lúc đó...
Nghĩ đến đây, trong mắt Tabu tràn trề tuyệt vọng, nằm như một con chó ở dưới mặt đất, nhìn về phía Trần Triệu Dương cầu xin: "Thưa anh, thế được rồi chứ, làm ơn giết tôi đi!"
Những người xung quanh thấy vậy thì đều ngỡ ngàng.
Đây còn là linh vu Tabu không ai sánh bằng, nhìn đời bằng nửa con mắt đấy ư?
Chẳng khác gì một con chó đánh mất tôn nghiêm!
Người của bộ lạc Somtar đều khinh thường nhìn linh vu Tabu, cho dù cuối cùng hắn ta vẫn giành chiến thắng thì chắc sau này sẽ không còn ai phục tùng hắn ta nữa.
"Chết? Nghĩ hay quá nhỉ, nếu anh chết thì chẳng phải những người vô tội đã chết trong tay anh sẽ không được. nhắm mắt sao?", anh lại khẽ nhếch môi, nở nụ cười đây nhân ái.
Trần Triệu Dương có thể cảm nhận được sự oán hận và máu tanh rất sâu trên người Tabu, đó là kết quả của việc giết người năm này qua năm nọ. Mặc dù anh không. phải người tốt lành gì nhưng cũng không có ý định cho. hạng người như hắn ta được sống tốt.
Hơn nữa, anh không tin kẻ này lại ngoan ngoãn chịu chết như thế, có khi tự sát hắn ta cũng không dám nữa là.
"Mày...mày đúng là tàn nhẫn!", Tabu nhận thấy sự ác ý đến từ Trần Triệu Dương rất rõ nhưng lại không còn cách nào. Đúng như anh đoán, một kẻ thích hưởng thụ như hắn ta sao có thể chịu chết được? Vậy nên hắn ta mới oán hận.
"Tôi tàn nhân? So với anh thì tôi không hề tàn nhẫn chút nào, ít nhất tôi còn giữ mạng anh lại mà, thế thì tôi phải nhân từ mới đúng, hiểu chưa?", Trần Triệu Dương lắc đầu vỗ vào mặt Tabu một cái, vui vẻ cười.