Giang Tử Phong vốn là đang hăng hái muốn lập. công, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tối sầm của đại ca mình thì trong lòng cậu ấy bỗng có chút thấp thỏm.
“Đại ca, em để dược liệu ở đây, còn có một số dụng cụ, em đột nhiên nghĩ ra có một số vấn đề trong việc tu luyện, nên em phải đi lĩnh ngộ một chút đã", Giang Tử Phong không dám ở lại nữa, vội vàng rời đi.
“Đợi tôi luyện xong thuốc, tôi sẽ cho cậu huấn luyện đặc biệt, đảm bảo lĩnh ngộ xong, tu luyện của cậu sẽ tỏ như ban ngày”, nhìn Giang Tử Phong giống như đang chạy trốn, anh nhẹ giọng nói.
Giang Tử Phong đang chạy điên cuồng, sau khi nghe thấy lời của anh thì chân cậu ấy bắt đầu loạng choạng suýt nữa đã ngã xuống đất.
“Anh cho chúng tôi huấn luyện đặc biệt với được không?”, Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã nghe thấy huấn luyện đặc biệt thì hai mắt sáng lên và háo hức hỏi.
“Cái này, đợi tôi luyện xong thuốc rồi tính”, nhìn ánh mắt khao khát của hai người, Trần Triệu Dương vội vàng chạy về phòng, đóng cửa lại.
“Haiz, lúc đầu lão già kia đã dạy mình thuật luyện đan dược, tiếc là không có lò luyện thuốc nào. có thể dùng được, bằng không, nếu luyện ra được đan dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn”, Trần Triệu Dương nhìn dùng cụ Giang Tử Phong đã đưa đến mà lắc đầu bất lực.
Ngay khi anh đóng cửa để luyện thuốc, Phong Lạc đã mang vài tên thuộc hạ bị đánh gãy một cánh tay và tên Vân Phụng Thiên đã bị ngất xỉu trở về Kỳ Môn Sơn.
“Sơn chủ, chúng tôi đã trở về, là tôi đã không bảo vệ chu toàn cho cậu chủ, xin sơn chủ hãy trừng phạt”, vừa đến chính điện của Kỳ Môn Sơn, nhìn Vân Hạn Lâm đang ngồi phía trên, ông ta liền quỳ xuống với dáng vẻ đầy tự trách.
“Con trai tôi bị làm sao vậy?”, Vân Hạn Lâm vẫn đang nhằm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của Phong Lạc thì lập tức mở mắt ra, đến bên cạnh Vân Phụng Thiên, nhìn con trai mình đã ngất đi, ông ta liền nổi giận đùng đùng.
“Sơn chủ, đều trách tên Trần Triệu Dương kia, chính là hắn ta đã đánh cậu chủ ra nông nổi này”, Phong Lạc nhìn thấy Vân Hạn Lâm nổi cơn tam bành thì sợ đến toàn thân run rẩy.
“Lẽ nào ông không bài binh bố trận theo lời tôi nói với hắn ta sao?”, Vân Hạn Lâm nheo mắt hỏi.
“Sơn chủ, hẳn ta đã phá vỡ trận địa của sơn chủ chỉ bằng một đòn công kích”, Phong Lạc do dự một hồi rồi mới trả lời.
“Cái gì? Lẽ nào hẳn ta cũng là một võ đạo tông sư sao?”, vẻ mặt của Vân Hạn Lâm đột nhiên trở nên nghiêm túc khi nghe Phong Lạc nói vậy.
“Không phải vậy. Hẳn ta chỉ là thiên tiên đại thành, nhưng chân khí của hắn ta có chút dị thường, uy lực rất mạnh. Ngoài việc không thể phóng xuất ra năng lượng, có thể nói sức chiến đấu của hắn ta gần như là của một võ đạo tông sư”, Phong Lạc nghĩ một hồi sau đó nói.
“Hừ, thiên tiên đại thành thì vẫn là thiên tiên, căn bản là không cùng đẳng cấp với võ đạo tông sư. Được rồi, chuyện này không cần phải lo lắng, trước mắt phải cứu con trai của tôi tỉnh lại rồi tính”, Vân Hạn Lâm nghe nói Trần Triệu Dương chỉ là thiên tiên đại thành thì chợt cười khinh bỉ, ông ta đỡ con trai mình lên.
“Sơn chủ, cẩn thận, tên Trần Triệu Dương này đã giở thủ đoạn trên người của cậu chủ. Nếu như ép cậu chủ tỉnh dậy, e rằng sẽ gây nguy hiểm cho cậu ấy mất", nghĩ đến những gì Trần Triệu Dương đã nói trước đó, Phong Lạc lập tức nhắc nhở.
“Hở? Còn có chuyện đó sao?”, Vân Hạn Lâm lập tức kiểm tra cơ thể con trai mình khi nghe Phong Lạc nói vậy.
Khi ông cảm thấy một nguồn năng lượng đáng sợ đang ẩn trong cơ thể của con trai mình, sắc mặt ông ta liền đanh lại.
“Sơn chủ, tên Trần Triệu Dương này đã giở trò trên lưng của cậu chủ. Sơn chủ hấy kiểm tra lưng của cậu ấy xem sao”, Phong Lạc nghĩ đến Trần Triệu Dương đã vẽ lên lưng Vân Phụng Thiên, lập tức nhắc nhở.
Nghe vậy, Vân Hạn Lâm lập tức xé áo của con trai mình ra, quả nhiên là trên lưng hắn ta có một chữ “chiến” rất lớn, chữ “Chiến” này hiện lên màu đỏ sãm, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.