“Cây này cũng vậy”, chủ tiệm toát cả mồ hôi hột, vội lau mồ hôi trên trán nói.
“Được rồi, vậy tôi sẽ không hỏi nữa. E là mấy cây này cũng vậy đúng không?”, sau đó Trần Triệu Dương chọn ra vài cây thuốc có khoản ba bốn trăm năm tuổi hỏi.
“Vâng, thưa cậu, cậu thật là tinh mắt. Những loại thuốc lâu năm này đều đã có khách hàng đặt trước hết cả rồi”, chủ tiệm cảm thấy bất lực, chỉ có thể nói như vậy.
“Nếu được, có thể cho tôi biết là ai đã mua những thứ này không?”, Trần Triệu Dương rất là tò mò, người này rốt cuộc là ai? Sao lại muốn mua nhiều loại thuốc lâu năm này như vậy.
“Thực ra đây không phải là bí mật gì to tát. Không phải chỉ có cửa tiệm của tôi mới có mà những chủ tiệm trên phố này đều đã được dặn dò qua. Nếu có dược liệu hơn 300 năm tuổi, thì phải báo cáo cho người đó biết, đã từng có người cất giấu thuốc lâu năm hơn 300 năm tuổi mà không dâng ra, cuối cùng biến mất một cách kỳ lạ”, chủ tiệm cười chua chát nói.
Trần Triệu Dương nhất thời sửng sốt, không ngờ trên đời này lại có chuyện như vậy.
“Thưa cậu, cậu không cần phải hỏi người này là ai, bởi vì chúng tôi cũng không hề hay biết, hàng tháng cứ đến giữa tháng thì sế có người cầm theo một con dấu đến lấy thuốc. Mỗi lần trả tiền thuốc đều trả rất nhiều tiền, chúng tôi đều là thương nhân, chỉ cần không thua lỗ thìcũng không quan tâm người này là ai, dù sao chúng tôi bán cho ai mà chẳng được”, người chủ tiệm lắc đầu nói.
“Giữa tháng, nghĩa là ngày mai sẽ có người đến lấy thuốc. Được rồi, tôi muốn xem, ai có lại có túi tiền to đến như vậy?”, Trần Triệu Dương nghe xong lời nói của chủ tiệm liền bật cười, sau đó chắp tay tạm biệt rồi đi.
Đi dạo trên phố, Trần Triệu Dương không đi đến những cửa tiệm khác nữa, bởi vì anh tin rằng cho dù những cửa tiệm này có những loại thuốc lâu năm mà họ cần, e là họ cũng sẽ không bán cho mình đâu, chỉ việc lãng phí thời gian.
“Lão Tăng, anh trở về trước đi. Tôi sẽ dùng đến xe, ngày mai tôi sẽ tới tiệm thuốc xem sao”, Trần Triệu Dương nghĩ đến cây thuốc ở núi Song Chỉ, trong lòng chợt đứng ngồi không yên, vội vàng đứng dậy.
“Vâng, anh Trần. Còn về tổng giám đốc Nam Cung Yến thì...”, Tăng Kim Lai đáp lại một tiếng, sau đó hỏi.
“Tôi sẽ nói cho cô ấy biết một tiếng”, Trần Triệu Dương nói xong liền lên xe, nhanh chóng phóng đi mất hút.
Theo điều hướng, Trần Triệu Dương đến nơi vào núi Thập Vạn Đại Sơn, ở đây chính là nơi có núi Song Chỉ, được gọi chung chung là Thập Vạn Đại Sơn, một ngọn núi lớn trải dài hàng trăm km, và núi Song Chỉ này chỉ là một đỉnh núi ở bên ngoài.
Khi đến đây, Trần Triệu Dương gọi điện cho Nam Cung Yến nói rằng tối nay anh có việc, sẽ trở về vào ngày hôm sau, nếu không khi đến vùng núi, điện thoại sẽ không có tín hiệu.
Sau cuộc điện thoại, Trần Triệu Dương tiếp tục. lái xe về phía ngọn núi, nhưng vừa lái chưa được bao lâu thì không còn đường lưu thông nữa, nên đành đi bộ.
Anh lập tức tắt máy xuống xe, tìm chỗ giấu xe, sau đó dùng cành cây che lại, không muốn đến lúc xuống núi, xe không còn lại phải cuốc bộ thì khổ đăng mất.
Sau khi làm xong, Trần Triệu Dương hành trang gọn nhẹ, phóng như bay về phía núi Song Chỉ.
Xung quanh bên ngoài núi Song Chỉ, quanh năm đều có người đến thu hái thảo dược, vì vậy có không ít đường eo hẹp, tuy rằng khó đi nhưng vẫn chứa được một người.
Trần Triệu Dương đi dọc theo những con đường hẹp này vào sâu trong núi Song Chỉ, ngọn núi này giống như hai ngón tay, ngoài ra còn có một câu “Vọng Sơn Bào Tử Mã nhìn rất gần, nhưng anh đã đi đúng nửa tiếng đồng hồ mới đến được dưới chân núi.
Trần Triệu Dương đã đến chân núi của một trong những ngọn núi đó trước, anh dùng mắt xuyên thấu quét qua một lượt.
Quả nhiên nhìn thấy một số loại thuốc đã được một trăm năm tuổi, nhưng anh không hề hái chúng. Loại thuốc này không có tác dụng gì với anh, vì vậy để lại cho những người đi hái thuốc đó.
Chỉ là những nơi mọc những loại thuốc có tuổi đời một trăm năm này rất xa xôi và hiểm hóc, nếu không thì có lẽ chúng đã được hái sạch từ lâu rồi, nếu Trần Triệu Dương không có khả năng xuyên thấu thì cũng không thể tìm được những loại thuốc lâu năm này.