“Chúng ta cùng ra tay đi”, nghe thấy hai người mình mời tới cũng có thù với Trần Triệu Dương, Ngụy Đỉnh Phong nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra lần này hai người này có thể sẽ dốc hết sức ra tay.
“Được”, hai ông lão của tộc Hắc Sơn tuy rất tự tin về võ công của mình nhưng đối diện với người từng giết người anh em Thiết Sơn của mình là tên Trần Triệu Dương này, bọn họ dĩ nhiên càng phải cẩn trọng.
Lúc ba người họ vây lấy Trần Triệu Dương, hiển nhiên là không màng tới đạo nghĩa giang hồ gì cả, trực tiếp lấy đông hiếp yếu.
“Tới đi. Ba lão già không sợ chết kia, để ông đây xem thử các người có chiêu trò gì”, nhìn thấy hành động của ba người bọn họ, Trần Triệu Dương lại khinh thường nói.
Tuy vẻ mặt khinh thường nhưng Trần Triệu Dương đã sử dụng đôi mắt xuyên thấu.
Thực lực của cái tên Ngụy Đỉnh Phong này cũng y như Phòng Vũ ban đầu, là thuộc về bậc cao của thiên tiên đại thành. Nếu một chọi một như vậy, muốn chiến thắng thì phải tiêu tốn nhiều sức lực.
Bây giờ lại có thêm hai lão già thân thể rắn chắc của bộ tộc Hắc Sơn nữa, chắc anh cần phải nghĩ đối sách mới được.
“Giết!”, Ngụy Đỉnh Phong đã không nhịn được mà hét lên ngay, điên cuồng xông vào Trần Triệu Dương.
Hai người của bộ tộc Hắc Sơn kia dĩ nhiên cũng không chịu thua kém, bóng người lướt qua, trực tiếp đi tới phía sau và bên phải của Trần Triệu Dương, chặn hết toàn bộ đường lui của anh.
Ba người tuy không cùng nhau xông lên nhưng lúc này lại rất hiểu ý nhau, chặn hết mọi ngỏ ngách mà Trần Triệu Dương có thể tránh được.
“Cút ral”, chân khí trong cơ thể anh sục sôi, nhanh chóng ra tay, nháy mắt đánh ra mười chưởng.
Ngụy Đỉnh Phong không hổ là kẻ mạnh nhất của nhà họ Ngụy. Mười chưởng này của Trần Triệu Dương đều được ông ta đỡ được.
Còn hai ông lão kia lại nhân cơ hội đánh úp. Trần Triệu Dương. Nhưng anh sớm đã có phòng bị, nhìn chằm chằm bọn họ. Hai người họ ra tay đều bị Trần Triệu Dương né được.
Hai ông lão đó tuy thực lực rất mạnh nhưng tốc độ của họ thì không đủ, di chuyển cơ thể không đủ nhạy bén.
Trần Triệu Dương chuẩn bị xử lý cái tên Ngụy Đỉnh Phong rồi mới tập trung đối phó với hai ông lão có tuổi này.
Bóng dáng của Trần Triệu Dương giống như chú bướm, không ngừng di chuyển qua lại giữa ba người kia. Hai ông lão kia cơ bản không chạm vào được. Trần Triệu Dương, chỉ có Ngụy Đỉnh Phong miễn cưỡng có thể bắt được vài động tác của anh.
“Tên súc sinh đáng chết, trơn như con trạch vậy”, cảm thấy sự di chuyển cơ thể của Trần Triệu Dương khác thường, sắc mặt của Ngụy Đỉnh Phong vô cùng khó coi.
Lúc nãy không ngừng đối đầu với anh, ông ta thật ra đã bị trào ngược khí huyết, hai vai trở nên tê dại. Hiển nhiên là chân khí tích tụ và cơ thể mạnh mẽ của Trần Triệu Dương không phải chuyện đùa.
“Mau chết đi!", ông ta nhân lúc Trần Triệu Dương né tránh, trực tiếp tung Liên Hoàn Chưởng, điên cuồng xông vào đánh anh.
Những bóng chưởng này bay khắp trời, bao phủ toàn thân của Trần Triệu Dương, giống như mặc kệ anh có tránh thế nào cũng bị đánh trúng.
“Hừi! Làm màu, phá cho tao”, Trần Triệu Dương lại hừ lạnh, sau đó chân khí trong cơ thể điên cuồng xoay chuyển, một tia sáng vàng vọt ra khỏi mắt, trực tiếp xuyên thủng bóng chưởng của Ngụy Đỉnh Phong.
Đồng thời, Trần Triệu Dương giả vờ hỗn loạn né tránh, nhân cơ hội hai tay khép lại, hung hăng điểm vào điểm yếu của Ngụy Đỉnh Phong.
Ông ta hừ lạnh, bóng chưởng đầy trời nhanh chóng tan biến, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên là bị Trần Triệu Dương điểm đúng rồi.
Trần Triệu Dương không thừa thắng truy kích, vì hai ông lão kia đã xông tới. Anh càng không muốn vì giết một Ngụy Đỉnh Phong mà tự đâm đầu vào rọ.
Ngay lập tức, Trần Triệu Dương nhanh chóng né người ra sau, tránh được mọi công kích của hai lão ta.
“Hai con gấu ngu ngốc, hai người thật sự là quá chậm rồi, nhanh lên chút đi, ngay cả vạt áo của tôi còn chưa chạm vào, còn muốn báo thù cho anh em của mấy người ư?”, Trần Triệu Dương lên tiếng mỉa mai.
“A... Tức chết đi mà. Tao phải xé xác mày ra”, hai người họ hoàn toàn bị kích động, trên người họ hiện lên một tia màu lam. Sau đó, hơi thở trên người họ bắt đầu trở nên đáng sợ hơn.