Anh lấy ra xem thì nhất thời con ngươi bỗng co rút.
Bởi vì anh nhìn thấy, Nam Cung Yến gọi đến cho anh bằng cách quay số khẩn cấp.
Trần Triệu Dương cố ý cài cho Nam Cung Yến tiếng chuông điện thoại gọi bình thường khác với tiếng chuông. khẩn cấp.
"Không xong, gặp nguy hiểm rồi!", lúc này Trần Triệu Dương buông đồ trong tay xuống, vội vàng chạy nhanh về hướng Nam Cung Yến đã đi.
Cùng lúc, anh dùng khả năng nhìn thấu điên cuồng tìm kiếm, chẳng màng tiêu hao thể lực.
Khách sạn này thật sự quá lớn, Trần Triệu Dương lên lầu hai quét mắt một vòng cũng không phát hiện tung tích của Nam Cung Yến đâu.
"Dừng lại, ở đây là phòng riêng, không được vào", lúc Trần Triệu Dương định lên lầu ba thì đi ngang một cái cửa, trước cửa đang có hai người đứng gác.
Trần Triệu Dương định đẩy cửa đi vào thì lập tức bị hai người kia ngăn lại.
Trần Triệu Dương cảm thấy có gì đó không đúng, dùng khả năng nhìn xuyên thấu nhìn vào thì thấy được một hành lang dài, cuối hành lang là một căn phòng sa hoa, mà Nam Cung Yến thì đang ở bên trong.
Khi Trần Triệu Dương nhìn rõ cục diện bên trong phòng thì hai mắt anh bỗng chốc đỏ bừng.
"Bọn mày muốn chết à", trên người Trần Triệu Dương ngập tràn sát khí, sau đó trực tiếp xông vào trong.
"Không được vào trong", hai người kia vội vàng ngăn cản.
"Cút ngay!", trong mắt Trần Triệu Dương chợt lóe hung quang, đột ngột xông thẳng về phía trước, làm cho hai người kia té văng ra đụng vào tường, hôn mê bất tỉnh.
"Mấy người... trong trà mấy người cũng bỏ thuốc, khốn nạn!", Nam Cung Yến cảm nhận được cơ thể cô ngày càng rệu rã, nhất thời tức giận.
Cô không ngờ người này sẽ làm ra chuyện đê tiện như vậy, lúc này cô mong mỏi Trần Triệu Dương có thể nghe thấy tín hiệu cầu cứu của cô đến nhường nào.
"Haha, khốn nạn à, người đẹp à, em yên tâm nha, cậu đây sẽ yêu thương em mà, nhất định sẽ làm cho em vô cùng sung sướng", Ngụy Cường nở nụ cười hèn hạ nói.
"Mấy người nhanh thả tôi ngay, nếu không đợi đến khi chồng tôi đến, thì mấy người chết chắc rồi", Nam Cung Yến không biết làm sao, chỉ còn biết mang Trần Triệu Dương hù doaạ.
"Hở? Cô đã kết hôn rồi sao? Chết tiệt, không phải ông nói cô ấy còn độc thân sao?", Ngụy Cường nghe Nam Cung Yến nói thế thì nổi giận.
Đáng lẽ hắn ta còn tưởng là hàng còn zin, hoá ra đã qua sử dụng.
"Ơ, tôi cũng không rõ, nghe nói cô ấy còn chưa kết hôn, thậm chí cả bạn trai còn chưa có, chắc cô ấy muốn gạt cậu đó", Vụ Đại Đầu nhất thời có chút luống cuống vội vàng phân bua.
"Hừ! Dù cho không phải hàng zin, người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng sướng lắm rồi", Ngụy Cường nhìn Nam Cung "Yến hoảng hốt lo sợ nhưng vẫn ra vẻ bất khuất, nhất thời trong lòng trỗi dậy một ham muốn chỉnh phục.
"Hôm nay mấy người dám đụng vào tôi, chồng tôi nhất định không để yên cho mấy người... Ngay cả nhà họ Diệp cũng không dám trêu vào anh ấy đấy", lúc này Nam Cung Yến chỉ mong kéo dài được chút thời gian.
Nghe Nam Cung Yến nói xong, Vu Đại Đầu và Ngụy Cường nhìn nhau sau đó bật cười ha hả.
"Haha..." "Người đẹp ơi, vì để câu giờ cái gì em cũng dám nói nhỉ?"
"Nhà họ Diệp chính là gia tộc lớn nhất thành phố Nam Hải, mặc dù chưa phải là thế gia nhưng cũng không ai dám dây vào, cô lại dám nói chồng cô ngay cả nhà họ Diệp cũng không dám trêu vào, cô đang kể chuyện cười à".
Mặc dù Ngụy Cường không phải là người ở đây, nhưng vẫn hiểu rõ thể cục ở thành phố Nam Hải.
Trái lại, không phải không có ai dám dây vào nhà họ Diệp, ngoại trừ ở thành phố Nam Hải, vẫn còn nhiều thế gia lớn mạnh, càng không ít thế lực tầm thường, nhưng mà những nhân vật có thế lực như thế, có mấy người vì một người phụ nữ bình thường mà ra mặt đâu?