Nếu nó là sự thật, vậy sự việc quả thực có phần khó giải quyết.
“Các vị, chuyện không như mọi người nghĩ đâu, có thể nói trước cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”, Nam Cung Yến lập tức nói với họ.
“Chủ tịch Nam Cung, nhà họ Ngụy này thế lực bành trướng, nếu cô biết được là ai đắc tội với người nhà họ thì nhanh chóng giao nộp, đừng khiến mọi người bị vạ lây”.
“Đúng vậy, nhà họ Ngụy đã nói rồi, muốn cô làm con dâu nhà họ, một chuyện tốt như vậy, âu cũng là trong cái rủi có cái may”.
“Đúng vậy, nhà họ Ngụy là gia tộc lớn tại Vân Hải”.
"Tất cả câm miệng cho tôi”, Trần Triệu Dương nhìn họ. càng nói càng quá đáng, sắc mặt anh cũng bắt đầu trở nên khó coi, lập tức vỗ bàn hét lớn.
Anh vừa cất lời, tất cả bọn họ liền tịt ngòi, nhưng sau khi nhìn thấy người đang vỗ bàn là người mà họ không hề quen biết, họ thoáng sửng sốt.
“Cậu là ai?”, thân là thủ lĩnh, người đầu tiên chất vấn đương nhiên là ông Trương.
“Tôi á? Tôi vốn chỉ là một nhân viên của phòng bảo vệ, nhưng bây giờ đang làm tại phòng quan hệ công chúng”, Trần Triệu Dương cây ngay không sợ chết đứng đáp.
Trương Dũng lúc đầu còn tưởng răng Trần Triệu Dương là cậu ấm của nhà nào, nhưng nghe được câu trả lời của anh thì ông ta liền tức giận đùng đùng.
Một tên bảo vệ nhỏ nhoi như cậu có tư cách gì xuất hiện ở đây? Cút ra ngoài cho tôi”, Trương Dũng đứng bật dậy, giận dữ hét lớn.
“Ông già, đừng nóng giận như vậy, tức giận hại thân, bệnh tim tái phát thì không tốt đâu”, Trân Triệu Dương lại không quan tâm, lập tức kéo ghế ngồi xuống, chân còn bắt chéo gác lên bàn.
Thấy dáng vẻ này của anh, mọi người trong phòng họp: đều nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ, hiển nhiên họ vô cùng bất mãn.
Cả người Trương Dũng run rẩy vì tức giận, vội vàng lấy trong túi ra một lọ thuốc trợ tim cấp tốc, sau khi uống xong mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi ông ta thực sự bị Trần Triệu Dương chọc tức tới tái phát bệnh tim.
“Đừng quan tâm tôi là ai, dù sao tôi cũng là người của công ty, tôi sẽ làm đúng trách nhiệm của mình”, Trần Triệu Dương phất tay điềm nhiên như không nói.
Kể từ khi biết nhà họ Ngụy của Ngụy Cường ra tay, anh liền biết răng mình phải quản việc này.
Đây vốn là một lần đối ngoại, nhưng những người được gọi là lão thành của công ty lại bảt đầu xích mích nội bộ trước. Anh suy nghĩ rất đơn giản, muốn thăng giặc ngoại xâm thì trước hết phải thẳng giặc nội xâm, trước tiên phả dẹp yên những người có tư tưởng chống đối nếu không việc. gì cũng vướng tay vướng chân.
Nam Cung Yến mặc dù không biết Trần Triệu Dương làm như vậy sẽ có ảnh hưởng xấu hay không nhưng giờ đây cô đang rất hoảng sợ, chỉ có thể nghe theo lời của anh.
“Công ty không phải nơi loại chó mèo nào cũng có thể lên tiếng, cậu đợi đó cho tôi”, lập tức, một thanh niên lấy điện thoại di động trong túi ra.
“Alo, phòng bảo vệ phải không? Mấy người mau tới đây, có người đang kiếm chuyện ở phòng họp”, sau khi người đó gọi điện xong thì lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương.
“Cậu toi đời rồi, một tên côn đồ điên khùng như cậu căn bản không có tư cách ở lại công ty chúng tôi, nhân lúc người của phòng bảo vệ chưa tới nhanh cút đi, nếu không qua một hồi sẽ rất khó coi đó”, người đó chế nhạo.
*Ồ, tôi ngược lại muốn xem xem, người của phòng bảo. vệ sẽ đuổi tôi đi hay không”, nghe vậy Trần Triệu Dương lại bật cười.
Để phòng bảo vệ bắt anh lại, đúng là nực cười.