“Anh cũng biết nơi đó sao? Chọn nó đi”, nghe Trần Triệu Dương nói, Yati cười lạnh. Nếu đối phương đã biết chỗ đó vậy thì không thể tốt hơn, cô ta tin rằng chỉ cần người của cô ta có thể hội hợp với anh trai, ở một nơi như vậy nhất định có thể biến mất trong nháy mắt, đây chính là chỗ thoát thân tuyệt vời.
“Nếu cô đã chọn nơi đó thì có lẽ có người quen. Liên hệ với họ đi, nói máy bay của chúng ta sắp đáp xuống thị trấn Aiwa để sân bay nơi đó chuẩn bị sẵn sàng”, Trần Triệu Dương cười lạnh trong lòng, nói.
“Đưa điện thoại cho tôi”, Yati vươn tay lấy điện thoại.
“Anh Nguyên Thu, anh nghe được chỗ chúng tôi nói là đâu không?”, Trần Triệu Dương không vội đưa cho Yati mà hỏi Nguyên Thu trước.
“Hiểu rồi, ra là muốn hoàn thành trao đổi ở chỗ đớ", Nguyên Thu im lặng giây lát, cuối cùng cũng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Triệu Dương đưa nó cho Yati, chỉ là anh vẫn chăm chú nghe Yati nói chuyện để đảm bảo cô ta không truyền ra bất cứ tin tức nào có hại với bọn họ.
Đợi cho cả hai bên thống nhất xong xuôi, Trần Triệu Dương đi thẳng đến buồng lái, băng cướp đã sớm bị Giang Tử Phong chất đống ra ngoài rồi, còn tự mình trông chừng đám người kia.
Sau khi bay liên tục năm sáu tiếng, rốt cuộc máy bay cũng đến được biên cảnh của Cực Hùng quốc. Thị trấn Aiwa này không thuộc quyền quản lý của một quốc gia nào, đây là nơi tập trung nhiều loại chợ đen.
Tuy vậy, nơi này cũng có quy tắc riêng của nó.
Nên thị trấn Aiwa cũng chính là nơi an toàn nhất, cho dù phạm phải tội ác tày trời thì ở đây vẫn sẽ được bảo vệ. Nhưng nếu có người dám gây sự ở nơi này thì sẽ phải nhận sự trừng phạt rất kinh khủng.
Chọn địa điểm trao đổi con tin ở đây thì dù là phe của họ hay phe của Yati đều sẽ được bảo vệ.
Trần Triệu Dương lái phi cơ không vội đáp xuống, ở cái nơi như này mà tùy tiện đáp máy bay chỉ sợ sẽ bị trực tiếp băn hạ.
Ngàn vạn lần không thể xem thường thị trấn Aiwa nhỏ bé, nghe nói Aiwa có vũ khí hạt nhân, đây cũng là lý do các quốc gia xung quanh không dám nhúng tay vào. mảnh đất này.
“Liên lạc với người Hoa Hạ của các anh bên kia xem người chúng tôi muốn đang ở đâu?”, giọng nói của Yati †ruyền đến.
Trần Triệu Dương bất đắc dĩ đành phải để cho máy bay tiếp tục bay vòng vòng trên không trung, còn anh thì gọi điện thoại cho Nguyên Thu.
Sau khi điện thoại kết nối, từ lời nói của Nguyên Thu xác nhận được Groot đang được áp giải đến, nhiều nhất nửa giờ nữa là đến nơi.
Nghe được tin này, rốt cuộc Yati cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ta vẫn chưa dám thả lỏng. Cô ta biết chỉ cần không thể tiếp xúc với anh trai thì tất cả đều là tin tức vô căn cứ.
Trần Triệu Dương không đáp xuống mà tiếp tục đợi tin. Anh biết dựa vào tính cách của Yati tuyệt đối sẽ không để máy bay hạ cánh trước, thời gian hạ cánh của hai bên nhất định phải tương tự nhau.
Quả nhiên, sau nửa giờ, rốt cuộc máy bay áp giải Groot cũng liên lạc với bọn họ.
Sau đó từ trên không trung, hai chiếc máy bay bắt đầu đồng thời hạ xuống.
Máy bay của đám Trần Triệu Dương lớn hơn nên bọn họ đáp xuống trước.
Lúc này mọi người trên máy bay mới chợt nhớ ra người đang cầm lái không phải là phi công chuyên nghiệp mà chỉ là một tên nghiệp dư, ngay khi máy bay chuẩn bị đáp đất thì tất cả mọi người đều căng thẳng tột độ.
Ngay cả Yati cũng hồi hộp muốn chết, cô ta biết rõ một phi công không chuyên nghiệp muốn lái một chiếc máy bay lớn thế này an toàn tiếp đất có bao nhiêu khó khăn.