"Ông yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho ông nếm thử cảm giác ấy", vẻ mặt của Trần Triệu Dương lập tức trở nên lạnh lùng, anh hằm hè nói với Phùng Hòa Vĩ.
Vốn dĩ chẳng có hận thù gì với nhau, nhưng đến cuối cùng lại thành ra thế này, người nhà họ Phùng độc đoán như. thế, thảo nào Phùng Tuấn Khải lại chẳng kiêng dè điều gì, đây rõ ràng là gen di truyền từ gia tộc mà.
Nếu thế thì nhất định phải đánh thật đau, như vậy bọn họ mới biết sợ.
Tối qua anh đã mềm lòng nên mới tha cho Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền.
Lúc này, năm người kia đã bao vây Trần Triệu Dương rồi.
Cả năm tên đều đeo tay gấu, hơn nữa còn không phải loại bình thường, mà là tay gấu có gai nhọn. Đây mà tay gấu cái gì, có mà đeo bốn con dao găm lên tay thì có.
Năm người đó vừa xông lên là lập tức tấn công vào các khớp của Trần Triệu Dương, hiển nhiên là muốn làm anh mất đi sức chiến đấu.
Chắc chẳn Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền đã kể lại thực lực của anh cho bọn họ, vậy nên những người này đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, và điều cốt yếu nhất là năm người này giỏi phối hợp tấn công.
Năm tên chặn kín mọi đường lui của Trần Triệu Dương, tay gấu được vung ra một cách tàn nhẫn.
"Muốn chết!", nhìn thấy chiêu thức tàn nhẫn của năm người này, Trần Triệu Dương cũng không nương tay nữa.
Anh vươn tay ra, chộp lấy cổ tay của hai tên, sau đó giật thật mạnh, cánh tay của hai tên đó bị Trần Triệu Dương bẻ vẹo chín mươi độ. Sau đó anh lại tung ra một cú đá, đá bay hai tên đó ra ngoài.
Chỉ dùng một chiêu là Trần Triệu Dương đã phá vỡ vòng vây của năm người này.
Công kích của ba người còn lại cũng ập tới. Trần Triệu Dương vẹo người đi theo một góc độ khó mà tưởng tượng nổi, né tránh đòn tấn công của bọn họ.
Sau đó anh đập một tay xuống đất, bật người lên rồi đánh một chưởng vào bả vai của một tên, vai tên đó bị Trần Triệu Dương đánh nát xương.
Chỉ còn lại hai tên nữa thôi. Cả hai nuốt nước miếng cái ực, vô cùng hoảng sợ trước thực lực của Trần Triệu Dương.
Bọn họ không phải là người bình thường, đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, hợp sức để đánh một người mà còn bị người ta đánh tơi bời, thực sự là không thể giải thích nổi.
"Liều mạng!", bọn họ biết là mình không thể lùi lại được, nếu không thì sẽ còn thảm hại hơn.
Thế là cả hai bät đầu tấn công vào nhiều điểm trên cơ thể Trần Triệu Dương, tốc độ nhanh như tia chớp.
"Chúng mày đừng làm trò hề nữa", Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, anh tung ra một chưởng vào thẳng tay. gấu của một tên, hai cây gai nhọn trên tay gấu bị Trần Triệu Dương đánh gãy.
Sau đó, thế công của Trần Triệu Dương không hề chậm lại, anh đánh gấy cánh tay rồi đập mạnh vào lồng ngực của đối phương, tiếng gãy xương sườn vang lên.
Tên còn lại có ý đồ đánh lén, nhưng Trần Triệu Dương. không hề quay đầu lại, cứ thế đá chân ra sau. Tên kia không hề ngờ tới, bị đá thẳng vào căm, lộn hai vòng trên không trung rồi mới ngã phịch xuống đất.
"Shhh... Nhìn thôi đã thấy đau rồi".
Nhìn thấy cảnh này, người nhà họ Từ ở xung quanh đều vô cùng hưng phấn.
Vừa rồi cổng bị phá đổ, vệ sĩ thì bị đánh ngã đầy đất, bọn họ còn cảm thấy tức giận. Bây giờ thấy Trần Triệu Dương trừng trị đám người đó, ai nấy đều cảm thấy hả giận.
"Chẳng phải chúng mày muốn đánh gấy tay chân và cắt lưỡi tao sao?", Trần Triệu Dương chẳng hề dừng lại, vẫn cứ tiếp tục di chuyển. Những tiếng "răng rắc" vang lên, chân tay của năm tên vừa xông lên bị anh giẫm nát bét.
"Cắt lưỡi thì dẹp, kinh quá không chịu nổi, hên cho. chúng mày đó", Trần Triệu Dương đứng chắp tay sau lưng, anh thản nhiên nói.
Nhìn thấy kết cục thê thảm của năm người này, tất cả mọi người im như thóc. Bọn họ không ngờ là Trần Triệu Dương lại tàn nhẫn đến thế, rõ ràng là không định đàm phán gì đây mà
"Được rồi đó, xử lý xong lũ rác rưởi này thì nên bưng món chính lên thôi nhỉ?", Trần Triệu Dương phủi tay, liếc nhẹ sang khu vực mà đám người nhà họ Phùng đang đứng.
Lúc này, đôi mắt của Phùng Hòa Vĩ co rụt lại, ông ta không ngờ năm người này của gia tộc cũng không giải quyết được Trần Triệu Dương, xem ra Trần Triệu Dương đã đạt tới cảnh giới thiên tiên thật rồi.
Còn Phùng Tuấn Khải thì đứng hình luôn rồi, chẳng lẽ người mà gia tộc cử tới cũng bị đánh bại hay sao?
Nếu là thế thật thì hắn ta sẽ bị ăn hành tiếp mất.
Nghĩ tới đây, Phùng Tuấn Khải vội vàng lên một chiếc xe ở đằng sau, nếu tình hình không ổn thì hắn ta sẽ lái xe chạy trốn ngay.
Trần Triệu Dương cũng nhìn thấy hành động ấy của Phùng Tuấn Khải, nhưng anh chẳng hề ngăn cản, dù sao nơi này cũng còn một người quan trọng hơn hắn ta mà.